🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, hai người chuẩn bị cho hôn lễ, chọn khách sạn, thiết kế buổi tiệc, chọn váy cưới, nhẫn cưới, chụp ảnh cưới.

10 giờ tối hôm đó, hai người trở về nhà. Đường Vy ngả người xuống sofa, dáng vẻ mệt mỏi.

- Mệt quá đi. Cả ngày nay đều bận rộn, như này còn mệt hơn cả công việc ở công ty nữa.

Cổ Tranh khẽ cười, anh ngồi xuống bên cạnh Đường Vy.

- Nằm xuống đây nào, anh mát xa cho em.

Hai mắt cô như sáng bừng, lập tức nằm sấp người xuống sofa. Bàn tay Cố Tranh đặt lên vai cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

- Thế nào? Lực đủ chứ?

- Đủ rồi. Rất dễ chịu.

Đường Vy nhắm mắt lại, gương mặt tràn đầy vẻ thư giãn. Cô nằm trên sofa không biết từ khi nào đã chìm vào giấc ngủ.

Khoé môi Cổ Tranh cong lên, anh dịu dàng bế cô lên, hướng về phía phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, hôn lên trán cô một cái.

- Vy Vy, ngủ ngon.

1 tháng nhanh chóng trôi qua, mọi sự chuẩn bị cho hôn lễ đều hoàn thành.

Đường Vy ở trong một căn phòng tại khách sạn, cô khoác lên người bộ váy cưới trắng bồng bềnh, những viên đá đính trên bộ váy phản chiếu với ánh sáng, toả sáng lấp lánh như những vì sao.

Cô nhìn bản thân trong gương, không hiểu sao trái tim cứ đập nhanh không thể kiểm soát. Cô hồi hộp sao?

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa được mở ra, Đường Vy mỉm cười quay người lại. Hai mắt cô mở to đầy kinh ngạc.

Một giọng nói quen thuộc ấm áp vang lên.



- Vy Vy, không nhận ra bà nữa sao?

Trước mắt cô là người bà với mái tóc trắng, gương mặt hiền hậu, ấm áp, đang ngồi trên xe lăn. Đây là bà của cô sao? Đúng vậy.

Nửa tháng trước, bà của cô đã có dấu hiệu tỉnh lại. Cách đây một tuần, bà cô đã hoàn toàn tỉnh lại.

Đường Vy không biết chuyện này sao? Không hề. Cố Tranh cố tình giấu cô, đến hôn lễ muốn cho cô một bất ngờ.

Đường Vy chuyển ánh mắt lên Cổ Tranh phía sau bà mình. Hai hàng nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống. Cô tiến đến gần bà mình.

- Bà, bà cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Cháu nhớ bà lắm. Cháu đã rất nhiều lần tưởng tượng đến cảnh gặp lại bà, bây giờ cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.

Bà cô mỉm cười, nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt trên gương mặt cô, lên tiếng.

- Vy Vy, không được khóc nữa. Hôm nay là ngày vui của cháu mà, phải vui lên.

Đường Vy không ngừng gật đầu nhưng nước mắt cô vẫn rơi xuống. Không phải khóc vì buồn, mà là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô đưa tay lau đi hàng nước mắt, đôi môi nở nụ cười tươi. Cô chuyển ánh mắt lên Cổ Tranh.

- A Tranh, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời em.

- Ừm. Vy Vy, sắp đến giờ rồi, trang điểm lại một chút, anh ở bên dưới đợi em.

Cổ Tranh quay người, đẩy bà cô rời khỏi căn phòng.

30 phút sau, cánh cửa ở sảnh hôn lễ được mở ra, Đường Vy trong bộ váy cưới trắng lộng lẫy bước vào. Cô bước chầm chậm vào hôn lễ.

Đường Vy bước đến gần Cổ Tranh, nhìn anh đầy hạnh phúc. Cố Tranh đưa tay để cô nắm lấy. Hai người quay người lại, nhìn chủ hôn trước mặt.

Chủ hôn chuyển ánh mắt sang Cố Tranh, lên tiếng hỏi.

- Cổ Tranh, anh đồng ý lấy Đường Vy làm vợ chứ? Dù sau này có bệnh tật, nghèo khó, anh vẫn nguyện ý ở bên cô ấy chứ?

- Tôi nguyện ý.



Chủ hôn chuyển rời tầm mắt sang Đường Vy, lên tiếng hỏi.

Đường Vy, cô đồng ý lấy Cổ Tranh làm chồng chứ? Dù sau này có bệnh tật, nghèo khó, cô vẫn nguyện ý ở bên anh ấy chứ?

-

- Tôi nguyện ý.

Chủ hôn lớn tiếng.

- Trao nhẫn.

Một cặp nhẫn được đưa đến gần hai người. Cổ Tranh cầm lấy một chiếc nhẫn, quỳ một gối xuống. Anh ngước nhìn cô, chân thành nói.

- Vy Vy, anh xin lỗi vì tất cả những gì đã gây ra cho em. Anh thề, từ nay về sau, sẽ không để em rơi một giọt nước mắt nào nữa. Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội ở bên em một lần nữa. Cuộc đời của anh, may mắn nhất là gặp được em, được yêu em, ở bên em. Vy Vy, anh yêu em.

Anh đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô. Anh đứng dậy, nhìn sâu vào đôi mắt cô, ánh mắt anh không che giấu nổi sự hạnh phúc.

Đường Vy mỉm cười dịu dàng, cô lấy chiếc nhẫn còn lại, đeo vào ngón áp út của anh.

- A Tranh, em cũng yêu anh. Em mãi mãi ở bên anh.

Hai người nhìn sâu vào mắt đối phương, đôi môi dần áp sát vào nhau. Trao nhau một nụ hôn.

Tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, như một lời chúc phúc cho hai người. Những lời nói ngưỡng mộ cũng vang lên.

- Nhìn họ thật hạnh phúc, thật đẹp đôi.

- Thật ngưỡng mộ bọn họ.

Hoắc Hành đứng phía xa, hướng ánh mắt về phía hai người.

- Cố Tranh, hy vọng anh làm được những gì anh đã nói, khiến cô ấy hạnh phúc. Nhưng mà chắc lo lắng của mình dư thừa rồi, nhìn nụ cười của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc. Đường Vy, nhìn em như vậy, tôi không còn gì lo lắng khi rời đi nữa rồi. Tôi hy vọng, luôn nhìn thấy nụ cười này của em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.