Trên biệt thự, Hoắc Hành đứng bên cửa sổ suy nghĩ rất lâu. Hoắc Hành đang suy nghĩ cái gì? Ai mà biết được chứ?
Hoắc Hành đứng suy nghĩ rất lâu, quay sang nhìn thư ký.
- Đến bệnh viện.
Hoắc Hành đến bệnh viện làm gì chứ? Hoắc Hành nghĩ ra cái gì rồi sao?
Cổ Tranh trở về nhà. Anh bước vào phòng ngủ, nhưng không thấy bóng dáng Đường Vy đâu. Anh chạm tay lên giường, vẫn còn hơi ấm, anh hốt hoảng tìm kiếm xung quanh nhà, nhưng vẫn không thấy.
Bàn tay anh bắt đầu run rẩy, một dự cảm không lành xuất hiện. Cố Tranh nhướng mày, dường như nghĩ ra điều gì đó. Anh chạy ra ngoài, hướng thẳng về phía tầng thượng.
Cổ Tranh chạy lên tầng thượng, quả nhiên thấy cô đang đứng trên lan can. Lan can không lớn, chỉ cần cô hơi di chuyển sẽ lập tức ngã xuống.
Cố Tranh chẫm rãi tiến về phía cô, không ngừng khuyên nhủ cô.
- Vy Vy! Đừng làm gì dại dột, xuống đi, đến bên cạnh anh.
Đường Vy im lặng không nói gì. Không biết cô đang suy nghĩ cái gì? Muốn làm gì? Cô nhìn Cố Tranh, hét lớn.
Đừng tiến lại đây.
Bước chân Cố Tranh dừng lại, ánh mắt lo sợ. Anh sợ cô sẽ nhảy xuống, sẽ mãi mãi rời xa anh.
- Vy Vy! Anh xin em, bước xuống đi. Em đừng làm gì dại dột. Vy Vy! Anh không muốn mất em, không có em, anh sẽ chết mất.
Nước mắt cô bắt đầu chảy ra không ngừng.
- A Tranh! Xin lỗi. Em không thể ở bên anh được nữa. Anh không ly hôn, vậy em chỉ đành làm như vậy thôi.
Cô ngả mình, cơ thể bắt đầu rơi xuống. Cô nhắm mắt lại, bờ môi cong lên, nở nụ cười nhẹ nhõm. Lúc này cô cảm thấy bản thân mình như được giải thoát.
- Vy Vy!
Cố Tranh hét lớn, chạy nhanh về phía cô, khi do dự nhảy xuống theo cô. Anh ôm chặt cô vào, cùng nhau rơi xuống. Nếu cô chết, anh cũng không muốn chết.
Lát sau, Cổ Tranh từ từ mở mắt. Hai người không chết, mà đang nằm trên chiếc đệm hơi của đội cứu hộ.
Hoắc Hành thở dài, tiến đến gần hai người.
- May quá, vừa kịp lúc.
Sau khi từ bệnh viện trở về. Hoắc Hành lập tức đến nhà của hai người. Vừa đến nơi đã nhìn thấy Đường Vy đang đứng trên sân thượng, hiểu được ý định của cô, Hoắc Hành lập tức gọi đội cứu hộ.
Cổ Tranh nâng cô lên, lo lắng gọi tên cô.
- Vy Vy! Vy Vy! Em sao rồi?
Đường Vy từ từ mở mắt. Cô nhìn anh, bắt đầu kích động, cô đấm mạnh vào ngực anh.
- Sao lại cứu em? Cứ để em chết đi.
- Sao anh có thể để em chết được. Vy Vy! Nếu em chết, anh cũng sẽ đi theo em.
Đường Vy nằm trong vòng tay anh, nước mắt bắt đầu rơi xuống không ngừng.
Cổ Tranh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, ôm cô bước xuống khỏi đệm hơi. Anh đi đến trước mặt Hoắc Hành, chân thành cảm ơn.
- Cảm ơn.
Hoắc Hành mỉm cười, khẽ lắc đầu. Ngay sau đó, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc.
- Tôi có chuyện muốn nói hai người, đưa Đường Vy đến bệnh viện kiểm tra xong đã, rồi chúng ta nói chuyện. Chuyện này rất quan trọng.
- Được.
Cổ Tranh ôm cô lên, đưa cô đến bệnh viện. Hoắc Hành cũng đi theo phía sau.
Cổ Tranh đưa cô đến bệnh viện, làm kiểm tra toàn thân.
1 tiếng sau, Cố Tranh đưa Đường Vy trở về nhà. Anh đặt cô lên sofa, lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người cho cô. Cố Tranh chuyển ánh mắt về phía Hoắc Hành đối diện.
- Anh muốn nói chuyện gì? Nói đi.
- Có lẽ tối đó, tôi và Đường Vy không xảy ra chuyện gì cả.
Đường Vy mở to mắt, cô bật dậy hỏi Hoắc Hành.
- Thật sao?
- Ừm! Tôi đến bệnh viện làm kiểm tra, trong người tôi vẫn còn sót lại chút tàn dư của thuốc ngủ.
- Thuốc ngủ? Vậy... Đường Vy mở to mắt, hiểu ra mọi chuyện. Tối đó, cô và Hoắc Hành không xảy, chỉ đơn giản là ngủ chung một chiếc giường mà thôi.
- Tôi đã trúng thuốc ngủ, căn bản không thể làm gì cả. Đường Vy! Cô không sao cả. Bây giờ có thể an tâm ở bên Cổ Tranh rồi.
Cổ Tranh ôm cô vào lòng, ánh mắt chứa đầy vui mừng.
Hoắc Hành nhìn cô, đôi môi nở nụ cười nhưng ánh mắt lại hiện ra chút buồn bã. Nếu Hoắc Hành và cô thực sự xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể có được cô. Có được thân thể nhưng không bao giờ có được trái tim cô.
Hoắc Hành đứng dậy, nở nụ cười tươi.
- Những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi. Không cần thiết ở đây nữa.
Hoắc Hành chuyển ánh mắt, nghiêm túc nhìn vào sâu trong đáy mắt Đường Vy.
- Đường Vy! Đúng là tôi rất thích cô, nhưng tôi sẽ không bao giờ dùng cách dơ bẩn để cưỡng ép có được cô. Tôi cũng rất muốn cô ở bên cạnh tôi, nhưng tôi càng muốn nhìn thấy cô hạnh phúc, tôi muốn thấy cô cười, thấy cô vui vẻ.
Đường Vy đứng dậy, nở một nụ cười tươi nhìn Hoắc Hành.
- Cảm ơn tình cảm của anh dành cho tôi. Hoắc Hành! Anh mãi mãi là bạn tốt của tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]