Lục Thanh Lâm chặn miệng ta lại, nói lơ mơ: “Dù sao cũng chật rồi, ngày mai mua cho nàng cái mới…”
Gió lướt qua ngọn cây, đêm nay… ừm, Lục Thanh Lâm sống rất thoải mái.
Mấy ngày sau, Lục Thanh Lâm không thích ra ngoài nữa.
Vì chàng phát hiện ra một chuyện thú vị hơn việc ra ngoài – đóng cửa tạocon.
Ta phát hiện, nam nhân quả nhiên có một số chuyện là không cần học mà biết. Lục Thanh Lâm từ nhỏ đến lớn xem toàn sách trị quốc, nhưng chỉ sau một đêm mò mẫm, tên này có thể dùng từ “tiến bộ vượt bậc” để hình dung.
Sáng ngày thứ ba, ta nửa sống nửa c.h.ế.t nằm liệt trên giường, một tay tóm lấy cánh tay chàng: “Hoàng thượng…”
Lục Thanh Lâm “ừ” một tiếng.
“Cầu xin chàng, hôm nay, thần thiếp muốn ra ngoài đi dạo!”
Lục Thanh Lâm “ồ” một tiếng: “Trẫm có cản nàng đâu? A Vi, chẳng phải chính nàng không có sức mà không thể xuống giường sao? Ăn uống đều ở trên giường, còn phải để Trẫm đút cho nàng.”
Ta… ta có nỗi khổ không thể nói, lại có một nhận thức mới về sự mặt dày của chàng ấy.
Chiều cùng ngày, có ám vệ đưa thư từ Kinh Thành vào, Lục Thanh Lâm vốn đang nằm trên giường đọc sách, thấy thư liền bật dậy.
Chàng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn ta: “A Vi, chúng ta phải về cung rồi.”
30.
Thư từ trong cung rất ngắn gọn, chỉ có mấy chữ.
“Đại Uyển quốc, về gấp.”
Qua mấy chữ ngắn ngủi này, Lục Thanh Lâm căn bản không đoán ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chàng nói nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-luc-son-ha-loan-lac/5023052/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.