“Đại Minh anh mau dậy đi! Thức dậy! Còn nướng nữa sẽ trễ giờ đấy.”
Lúc này còn chưa được bảy giờ sáng, Nguyệt Minh đã vội vội vàng vàng mở tung cửa phòng của Nhật Minh, lao đến giường đánh thức anh dậy. Tiếng thúc giục của cậu vang vọng khắp nhà, cả mẹ Hương vẫn còn ngủ ở tầng dưới cũng bị đánh thức theo.
Nhật Minh vẫn lười biếng cuộn tròn trong chăn, tiếng gọi lớn của cậu vẫn không đủ sức đánh thức được anh, bởi vì anh còn lạ gì với sự ồn ào của cậu nữa chứ.
“Đại Minh! Anh thức dậy đi. Còn phải chuẩn bị nữa.”
Nhật Minh chậm chạp kéo chăn xuống đến cổ, chỉ để chừa mỗi cái đầu ở ngoài, hé mắt làm điệu nũng nịu: “Tiểu Minh à... Vẫn còn sớm mà, cho anh ngủ thêm chút nữa đi.”
“Anh mau dậy đi! Xong rồi về ngủ tiếp. Sẽ trễ đấy.” – Nguyệt Minh sốt ruột lay người Nhật Minh mạnh hơn nữa.
Nhật Minh vẫn không động đậy gì. Hết cách, Nguyệt Minh đành phải giở chăn lên để qua một bên, nắm lấy hai tay anh lôi anh ngồi dậy. Nhưng vì anh vốn đã khoẻ hơn cậu, thân người lại to lớn, sức nặng cũng hơn cậu nhiều. Nguyệt Minh chỉ vừa kéo được anh ngồi dậy hơn một nửa, anh lại dúng sức ngã lưng nằm xuống ngược trở lại. Thật sự anh chỉ dùng một chút sức thôi, nhưng vì cậu sức yếu lại nhỏ người, lại thêm bị anh lôi ngược lại, mất thế trượt chân, thế là ngã nhào đè lên anh, nằm gọn trên người anh.
Bị cậu nằm đè lên người, Nhật Minh cũng không hề có chút khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-to-lon/171692/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.