Mùa hè oi ả cuối cùng cũng đã khép lại. Đã vào tháng tám, bầu trời cũng đã không còn cao và trong như ba tháng trước, mà thay vào đó là một màu mờ đục của hơi thu, cùng với những cơn gió mát lành, và nắng cũng không còn gay gắt.
Hôm nay là ngày học chính thức đầu tiên của Nguyệt Minh. Cậu đã chính thức bước vào năm học cuối cùng của cuộc đời học sinh, cũng là thời điểm thật sự phải lo nghĩ cho tương lai của mình.
Chỉ vừa mới bước chân vào lớp, còn chưa kịp nhìn đến chỗ ngồi, thì cậu đã nghe thấy tiếng ồn ào của cô bạn thân Bảo Anh: “Người yêu à lại đây lại đây, mình đến rồi nè!” – Chẳng cần phải phán đoán xem là ai, cậu quay sang thì đã thấy Bảo Anh đưa tay lên thật cao vẫy về hướng mình.
“Mới sáng sớm cậu làm gì mà ồn ào thế? Doạ người à?” – Nguyệt Minh vừa đi xuống chỗ vừa càu nhàu.
“Cậu bị lây bệnh ông già của anh cậu à? Sao mới sáng sớm mà đã cằn nhằn rồi. Lâu lắm rồi không gặp, mình nhớ cậu quá người yêu à.” – Bảo Anh với tay choàng qua cổ Nguyệt Minh, ôm cậu một cái thật chặt.
Nguyệt Minh đâu còn lạ gì với mấy trò này của Bảo Anh. Cậu thầm nghĩ trong lòng tại sao ai gặp cậu cũng đều thế này? Không là Thái Bảo thì cũng là Bảo Anh, ai cũng nhào vào ôm cậu. Xem cậu là cún con à? Tự nghĩ rồi lại tự bật cười, cậu đưa tay nhẹ nhàng gỡ tay Bảo Anh ra: “Cậu đừng làm quá lên như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-to-lon/171691/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.