“Anh ăn ít thôi, coi chừng sẽ bị khó tiêu đấy. Tối em sẽ nấu thêm cháo cho anh.” – Nguyệt Minh lo lắng căn dặn Nhật Minh, vì anh đã không cưỡng lại nỗi mùi thức ăn thơm phức từ những món mẹ Hương nấu, nên đã quyết định ăn cơm cùng mẹ và Nguyệt Minh.
“Nhóc nhỏ không cần lo quá đâu. Dì Lan biết nhóc lớn đang bệnh nên cũng mua những thức ăn dễ tiêu thôi. Mẹ cũng làm những món thanh đạm, sẽ không sao đâu. Lo cho anh đến thế cơ đấy.” – Mẹ Hương mỉm cười hiền hoà nói.
“Nghe mẹ nói chưa nhóc? Định giành ăn với anh hay sao mà không cho anh ăn hả? Anh đói đấy.” – Nhật Minh giở giọng mềm mại trêu chọc cậu.
“Ngốc! Ai mà thèm giành ăn với anh chứ? Thôi được rồi em không lo nữa. Anh mau ăn đi.” – Cậu có phần hơi ngượng vì nghĩ mình đã lo lắng quá nhiều.
Nhật Minh đột nhiên nhíu mày lại, giọng nói có phần khó chịu: “Này nhóc! Không được giành ăn với anh, nhưng em vẫn phải lo cho anh. Và chỉ được lo cho một mình anh thôi, có biết chưa?”
“Anh lại ngốc rồi à? Cả ngày nay cứ nói mấy câu như vậy suốt là sao chứ?” – Nguyệt Minh nhíu mày khó hiểu.
“Ăn cơm với hai đứa thật sự rất vui đấy. Mẹ rất thích những lúc gia đình mình có thể ở cùng với nhau như thế này. Càng lớn hai đứa lại càng bận rộn, mẹ ngày càng ít được gặp mặt hai đứa hơn. Hai đứa không được cãi nhau đâu đấy nhé. Phải thật yêu thương nhau như bây giờ vậy đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-to-lon/171684/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.