“Hey! Bác sĩ Lâm Nhật Minh!”
Nhật Minh đang là sinh viên năm cuối ngành Y. Là một sinh viên ưu tú của khoa. Thành tích học tập cao, điểm số luôn đứng trong top đầu của tất cả các môn. Nhiều lần được chọn làm đại diện của khoa đi giao lưu với các trường khác. Ngoại hình thì cao ráo, gương mặt bảnh trai. Tính tình lại tốt, quan hệ với mọi người cũng tốt. Bạn bè xung quanh đều rất thích anh, đặc biệt là các bạn nữ. Tuy chưa bao giờ cố tình nhưng anh lại luôn luôn thu hút ánh nhìn của các bạn nữ cùng lớp, và đương nhiên là cả những đàn em khoá dưới. Hầu hết con gái trong khoa đều nhận xét anh là người điềm đạm, tử tế. Tuy anh không phải là người lạnh lùng, nhưng cũng không phải là người quá thân thiện, anh luôn bằng cách nào đó tạo cho người khác một khoảng cách nhất định với anh. Chính vì vậy, dù rất nhiều cô gái thích anh, nhưng lại không có nhiều người có thể tiếp cận anh, mà chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa.
Nghe tiếng gọi, Nhật Minh quay đầu lại, là người bạn thân chí cốt của anh, Trần Thái Bảo.
“Này! Tôi đã bảo cậu là đừng có gọi tôi như vậy rồi mà. Cái tên lanh miệng này!”
Nhật Minh cảm thấy rất ngượng mỗi khi bị gọi như vậy. Nhưng cái tên bạn lẻo mép này không biết từ đâu lấy ra cái tên gọi ấy và cứ suốt ngày gọi anh như thế ở khắp nơi. Làm cho bây giờ dường như là mọi người đều gọi anh như vậy.
“Sao thế? Nghe rất oách luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-to-lon/171680/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.