"Không cần đi...Không cần đi..." Giọng nói của ai khàn khàn như thế thương tâm như thế? Thái Quân Thành mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu óc vẫn ở vào trạng thái nửa mờ mịt, trước mắt mê mê mang mang có khuôn mặt tươi cười dịu dàng, là mơ sao? Nhất định là mơ! Y nắm chật chặt bàn tay đang đặt trên trán mình của người đàn ông, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay của anh.
"Quân Thành..." Giọng nói dịu dang của Lưu Phi Long khẽ vang lên.
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng, vô cùng chân thật khiến Thái Quân Thành giật mình tỉnh lại, đột nhiên buông bàn tay đang nắm chặt ra, không phải là mơ!
"Vừa rồi cậu mới té xỉu." Giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ đau lòng làm người ta khó có thể phát hiện được.
"Vậy sao?" Đột nhiên nhớ tới phản ứng thất thường lao ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, Thái Quân Thành cúi thấp đầu xuống, không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với anh.
"Tại sao lại khóc?" Vẫn là âm thanh êm ái trầm ấm như trước kia, anh bất ngờ mở miệng hỏi.
"Tôi khoác sao?" Thì ra tất cả đều không phải là mơ!
Lưu Phi Long khẽ gật đầu một cái, hiếm khi hỏi lại lần thứ hai: "Tại sao?"
"..." Bởi vì tôi cho rằng mình mất anh! Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông, Thái Quân Thành thật sự muốn hét to lên, dù sao cũng sẽ mất đi anh, tại sao không dứt khoát trút hết toàn bộ tình cảm của mình ra ngoài! Chẳng lẽ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tiramisu/2250185/chuong-6-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.