Mùa đông, là mùa mà Thái Quân Thành ghét nhất trong năm. Đối với người có thể chất thiên về mùa mát như y mà nói thì ý nghĩa của mùa đông chính là không ngừng phát sốt, cảm cúm cộng với tiêm, uống thuốc. Cơ thể bình thường vốn khỏe như vâm, nên y thật sự không chịu nổi bản thân vừa đến mùa đông liền suy yếu giống như Lâm muội muội, đối với nam sinh đang ở thời kỳ mẫn cảm của thiếu niên mà nói thì loại suy yếu giống nữ sinh này thật sự khiến y cảm thấy buồn bực. Kéo sát chiếc áo lông dày nặng vào người, dù ăn mặc giống ninja rùa nhưng Thái Quân Thành vẫn cảm thấy từng trận gió rét giống như có yêu thuật mạnh mẽ chui vào cơ thể, lạnh, lạnh khiến y phát run, thật sự rất kỳ lạ! Mùa đông chết tiệt! Mà càng đáng chết hơn chính là, sáng sớm mùa đông trời lạnh như thế mà y còn phải lên trường luyện thi quỷ quái gì! Thật là muốn trốn học mà! Không được! Lạnh quá! Sắp bị đông chết rồi! Nhanh chóng tìm một chỗ tránh đám gió lạnh này rồi nói sau. Mắt nhắm đến cửa hàng tiện lợi ở phía trước cách chỗ này 50m, Thái Quân Thành lấy tốc độ 100km/h chạy vọt vào đó. "Ông chủ, tôi muốn một cốc cà phê nóng." Vừa gọi xong, Thái Quân Thành mới cảm giác được không khí trong cửa hàng tiện lợi có gì đó không đúng. Thì ra không khí vốn đang vô cùng khẩn trương, vô cùng căng thẳng bị tiếng gọi của y làm ngắt quãng. Trong lúc nó ba người đứng bên cạnh giá hàng phía trước đang di chuyển toán loạn lập tức dừng lại. "Cái kia..." Thái Quân Thành không biết nên nói gì, bỗng nhiên hai người cùng quay đầu lại nhìn y, mắt đối mắt. "À! Cậu muốn gì?" Tên học sinh làm thêm đứng giữa ba người kia là người phục hồi tinh thần đầu tiên, cơ trí xông về phía quầy thu ngân, nở nụ cười buôn bán không hề tự nhiên, tiếp đón khách hàng. "À...Tôi muốn một cốc cà phê nóng." Y thật sự bị chìm đắm trong không khí ấm áp trong cửa hàng tiện lợi này. Còn về phần bầu không khí quỷ dị vừa rồi, dù sao thì cũng không có liên quan gì đến y. "À, được, cậu chờ một lát." Học sinh làm thêm xoay người, nhanh chóng pha cà phê cho khác. Mà lúc này, âm thanh chất vấn vừa bị Thái Quân Thành cắt ngang ở giá hàng bên cạnh lại tiếp tục vang lên. Do xuất phát từ việc nhàm chán trong lúc đợi cà phê, Thái Quân Thành dựng thẳng lỗ tai lên, nghe câu có câu không. "Nói, rốt cuộc có phải cậu trộm không?" "Nói chuyện, rốt cuộc có phải cậu trộm không, đừng tưởng không nói chuyện thì không có chuyện gì!" "Tôi thấy rõ ràng ở giá hàng này có ba gói thuốc, tại sao vừa chuyển một chút liền chỉ có một gói? Vừa rồi trong tiệm chỉ một mình cậu là khách, tôi không nghi ngờ cậu thì nghi ngờ ai đây?" "Đứa nhỏ này, tại sao lại như vậy chứ? Trả lời một câu đi, tôi cũng không nhất định phải bắt cậu đến cục cảnh sát. Cậu cầm, thì trả lại cho tôi là được rồi. Trong nhà cậu có khó khăn, tôi mở tiệm này nhiều năm rồi tôi biết. Nhưng trộm này trộm nọ là hành vi không tốt. Cậu lấy thuốc ra đây, tôi sẽ coi như là không có chuyện này, được không?" "Cậu là đàn ông đúng không? Tại sao dám làm không dám chịu chứ? Cậu là rùa đen rụt đầu à? Đồ hèn nhát!" "Cậu vẫn không nói chuyện, tôi muốn soát người! Tôi muốn báo cảnh sát!" Nghe một lúc, chỉ nghe thấy tiếng lúc thì phẫn nộ kích động, lúc thì từng bước hướng dẫn của chủ tiệm, nếu không phải vừa rồi y nhìn thấy rõ là có hai người thì Thái Quân Thành còn tưởng một mình chủ tiệm ở đó phát điên lẩm bà lẩm bẩm. Rốt cuộc là kẻ trộm như thế nào đây, trộm này trộm nọ mà còn đúng tính hợp lý không nói một tiếng, khiến chủ tiệm giống như kẻ ngốc tự hỏi tự đáp, không nhịn được tò mò, Thái Quân Thành quay đầu nhìn chăm chú... Một chiếc áo khoác giống như trên người y nhưng lại bị giặt nhiều đến không nhìn thấy màu sắc ban đầu được mặc trên người thiếu niên cao gầy, anh cúi đầu, bên môi treo một nụ cười nhạt không nên xuất hiện vào lúc này. A, là anh ta! Mặc dù thiếu niên cúi đầu khiến người ta không thấy rõ diện mạo, nhưng Thái Quân Thành chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh - Lưu Phi Long! Lại là anh ta! Tại sao một lần có liên quan đến từ 'trộm' thì lại nhất định là anh ta? Thật sự là khiến người ta cảm thấy xấu hổ. "À, cà phê của cậu xong rồi." Học sinh làm thêm lại nở nụ cười chuyên nghiệp chuyển cà phê nóng hầm hập đủ để Thái Quân Thành đi thẳng đến trường thi vào tay y. "Cảm ơn. Tiền vừa đủ, không cần trả lại." Thái Quân Thành theo bản năng nhận cốc cà phê nóng xong liền nhanh chóng đi về phía cửa của cửa hàng tiện lợi, y thà đứng ở không khí rét lạnh bên ngoài còn hơn là đứng cùng một không gian với kẻ trộm đáng xấu hổ kia. Tiếng leng keng phía sau khi đóng cửa vang lên đồng thời cũng chặn tiếng chất vấn lại ở bên trong cửa hàng, nhưng Thái Quân Thành vẫn còn nghe được âm thanh mơ hồ của chủ tiệm, càng ngày càng bén nhọn, cuối cùng thì bùng nổ. Có điều, những điều này không liên quan gì đến y. Trời rất lạnh! Thái Quân Thành không nhịn được hắt hơi một cái. *** Thật đáng chết! Vô cùng đáng chết! Buổi sáng nhảy mũi mấy cái, không ngờ buổi tối, sau khi từ trường luyện thi về lại cảm thấy đầu bắt đầu nặng lên. Mặt thật nóng, cả người nóng đến mức như sắp bốc cháy, mắt có chút mông lung, cảnh vật phía trước bắt đầu đảo qua đảo lại, chân không có sức lực đi về phía trước, giống như đạp lên bông, đạp lên mây...Thái Quân Thành không cần đến gặp bác sĩ cũng biết bản thân lại phát sốt rồi, mẹ nó. Quả thật tệ hết biết! Y nhìn thấy được bản thân nằm té xỉu cách đó không xa đang tà ác vẫy cánh tay về phía y. Rõ ràng cách nhà chỉ còn vài trăm mét thôi! Trước mặt y lại biến thành màu đen...Mẹ nó! Y không nhịn được thầm rủa trong lòng. Mùa đông này, vừa đen lại vừa lạnh, trên đường ngay cả một bóng ma cũng không có, nếu bây giờ mình té xỉu, thì ngày mai nhất định sẽ có báo đăng - Một thiếu niên ở thành phố X, chết trong đêm đông, cách nhà mình vài trăm mét! Đừng hy vọng đến mẹ già bây giờ đang không biết ở chỗ nào, cũng chẳng biết lúc nào sẽ trở về phát hiện con trai ruột ngã xuống cách cửa nhà không xa, đương nhiên càng không cần trông cậy vào ông cha già, người đang đi công tác vì hợp đồng lớn, không biết bây giờ đang vui vẻ ở góc nào sẽ nghĩ tới con trai ruột sẽ chết trong một ngày đông trước cửa nhà...Thái Quân Thành cười khổ, không phải là bọn họ không thương đứa con trai là y, chỉ là không yêu nhiều bằng bản thân họ thôi. Liều mạng trong nháy mắt, còn vài bước...300m...250m...200m...Y đã nhìn thấy ánh sáng của thành công rồi. [Rầm!] Một tiếng, trong lúc hoảng hốt Thái Quân Thành không chú ý tới bậc thềm dưới chân, chân phải đạp vào không khí, cả người không có chỗ tựa ngã cắm đầu xuống...Cũng may chỉ có một bậc...Đây là ý nghĩ duy nhất của y, sau đó thì y không còn biết gì nữa. Một bóng đen bao phủ người đang bất tỉnh trên mặt đất, bóng đen cao gầy khom người xuống, cẩn thận đánh giá người trên đất, sửng sốt một chút, sau đó dùng sức nắm chặt cổ áo người trên đất, cố gắng kéo người đó lên. Đúng vậy, không có tình huống như siêu nhân dùng một tay khiêng người lên vai, khiến người ta kinh thán; Cũng không giống như trong tiểu thuyết đam mỹ đã viết rằng là dùng tay bế ngang như công chúa, đưa một đống thiếu nữ vào không gian mơ màng. Cánh tay nhỏ bé yếu ớt trên cơ thể chưa phát dục hoàn toàn kia chỉ có thể làm cho người khác hộc máu kéo người giống như bao tải kia đi về phía trước...Toàn bộ quá trình cứu người tạo cho người khác cảm giác vô cùng uất ức, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bóng đen kia đã dùng hết sức của bản thân rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]