Ngày tháng trong thôn không nhanh không chậm mà trôi qua, Lâm Đông Đông cũng không còn khó chịu như khi mới đến. Cậu giúp đỡ bà ngoại làm việc nhà, đi học cùng mấy người Tưởng Hải Dương hoặc ra sau núi chơi đùa, một mùa hè rất nhanh đã trôi qua. Mùa thu tới, Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương đã trở thành học sinh lớp tám. Theo sau chính là thu hoạch vụ thu, Lâm Đông Đông lúc này mới chân chính biết công việc nhà nông là cái gì, mấy cái việc phun thuốc nhổ cỏ cho vườn rau trước sân chưa tính là gì hết. Trường học tạm nghỉ, giáo viên cũng phải về thu hoạch hoa màu. Lâm Đông Đông đi theo bà ngoại đến 3 sào ruộng nhà mình thu hoạch bắp, cậu cầm theo liềm với lương khô, chỉ mới đi làm một ngày mà Lâm Đông Đông cảm thấy cả người mình như bị tách rời, không chỗ nào trên người là không đau. Bà ngoại lớn tuổi như vậy, không biết mấy năm trước phải làm thế nào? Bà ngoại nói làm được bao nhiêu thì làm, trong thôn cũng có nhiều gia đình mẹ góa con côi, người già xương cốt còn hoạt động được thì đều làm được việc hết. Người dân trong thôn cũng rất tốt bụng, nhà ai xong việc trước thì sẽ đến giúp đỡ các ông các bà. Lâm Đông Đông có ấn tượng tốt hơn về người trong thôn, càng thương bà ngoại tuổi già vất vả. Cho dù hôm sau cả người như muốn bại liệt, nhưng vẫn kiên trì đi theo. Bà ngoại lo lắng cậu không làm quen việc đồng áng, bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi. Lâm Đông Đông an ủi bà ngoại, nói: "Không sao, con là thanh niên trai tráng, chút việc này thì tính là gì!" Nói xong còn đập đập lên bắp tay không tồn tại của mình. Bà ngoại cười lộ ra hàm răng bị rụng mất một cái, vỗ vỗ cơ thể nhỏ bé của Lâm Đông Đông: "Cháu trai ngoan~" Đồng ruộng bạt ngàn, Lâm Đông Đông không nhìn thấy rõ đường, nếu không được bà ngoại dắt theo, có lẽ cậu cũng chẳng tìm ra ruộng bắp nhà mình ở đâu luôn. Người trong thôn đều chịu thương chịu khó, tờ mờ sáng mặt trời chưa ló đã ra đồng. Ruộng cách nhà rất xa, ai cũng mang theo lương khô với nước, cả ngày đều ngâm mình trên đồng làm việc. Mặt trời chiếu lên đất vàng, mồ hôi rơi thành tám cánh hoa, lần đầu tiên trong đời Lâm Đông Đông cảm nhận được nỗi vất vả của người nông dân. Giữa trưa hôm nay, Lâm Đông Đông đang ngồi trên đống bắp nhà mình uống nước, ngẩn người nhìn đám người thu hoạch bắp phía xa. Đột nhiên có người vỗ lưng cậu một cái, còn hét to bên tai: "Làm cái gì vậy!" Lâm Đông Đông sợ đến mức giật mình một cái phun hết nước trong miệng ra, cậu ho khan quay đầu lại thì thấy Tưởng Hải Dương đang khoái chí cười ha ha. Trẻ trâu! Lâm Đông Đông ho đến nỗi mặt đỏ bừng, cậu khàn giọng hỏi: "Cậu chui ở đâu ra vậy?" Tưởng Hải Dương chỉ chỉ phía trên núi, " Bên kia là ruộng của nhà tôi, hôm nay thu hoạch ở đây." "Ò" Lâm Đông Đông vẫn còn ho, "Vậy cậu, khụ khụ, sao không đi làm việc đi?" Tưởng Hải Dương cười xoay người vỗ lưng cho cậu, " Tôi lúc nãy ở trên kia thấy cậu, định xuống hù một chút, ha ha ha~" hắn đắc ý cười, "Không ngờ cậu lại bị dọa sợ như vậy! Đúng là gan thỏ đế, cậu ngồi đây làm gì?" Lâm Đông Đông bĩu môi, " Tôi ngồi đây uống nước nghỉ một lát." Tưởng Hải Dương nhìn trên dưới cậu một vòng, "Mệt chết rồi chứ gì, tôi đã nói cậu không làm được cái gì mà." "Sao tôi không làm được cái gì!" Lâm Đông Đông tức giận, chỉ đống bắp phía sau nói, " Đây đều là tôi làm hết nhé, từ khi biết làm rồi tôi còn chưa để bà tôi động tay đâu đấy!" "Rồi rồi rồi ~ Cậu là giỏi nhất ~" Tưởng Hải Dương bất tri bất giác mềm giọng lại, lại lấy từ đâu ra một chai nước đưa tới, " Cho cậu, ấm của cậu gần hết nước rồi. Nếu thiếu thì trên núi tôi vẫn còn mấy chai nữa đấy." "Không cần." Lâm Đông Đông đứng lên vỗ bụi đất sau mông, " Tôi phải làm việc, cậu cũng mau về làm đi." Tưởng Hải Dương trực tiếp nhét chai nước vào bao đồ của Lâm Đông Đông, "Cứ cầm lấy đi! Sao cậu lằng nhằng thế nhỉ!" Lâm Đông Đông hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Tưởng Hải Dương, không biết làm sao, Tưởng Hải Dương hình như đối xử với cậu càng ngày càng tốt. Nước khoáng kia ngay cả bọn Lưu Chấn cũng tiếc rẻ không cho, nhưng cứ dăm ba hôm lại đưa cậu một chai. "Tôi đi về làm việc trước." Tưởng Hải Dương nhấc chân đi, được mấy bước lại quay đầu nói: " Chờ đến chiều nhà tôi làm gần xong, tôi sẽ đến giúp cậu, cậu không cần phải vội." "A" Lâm Đông Đông ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tưởng Hải Dương chạy lên núi, có chút sững sờ. Người này lúc nào cũng tinh lực dư thừa, chân dài khỏe khoắn, tựa như lúc này chạy lên trên núi cũng nhanh nhẹn hết như một chú khỉ. Có lẽ Tưởng Hải Dương mà bà ngoại nói tới đúng thật là Tưởng Hải Dương mà cậu biết, chơi chung với nhau lâu như vậy, Lâm Đông Đông cũng thấy hắn thật ra rất tốt. Bình thường có hơi ngang ngược, nhưng cũng chỉ là mấy chuyện như sai bảo người khác, cũng không thể trách được, tại vì hắn được chiều chuộng nên tính nết mới như vậy. Nhưng chỉ cần người khác không chọc đến hắn, hắn sẽ không tự đi gây chuyện... Đối xử với bọn Lưu Chấn cũng rất nghĩa khí, nếu có ai bị bắt nạt thì sẽ không nói hai lời mà ra mặt giúp. Sở dĩ học sinh từ lớp bảy đến lớp 9 đều không dám đụng vào hắn là bởi vì mới ngày đầu năm học cấp hai hắn đã đánh nhau một trận với mấy tên côn đồ trên trấn. Khi đó là do mấy tên côn đồ ức hiếp một đàn em của hắn, Tưởng Hải Dương lúc ấy hệt như sư tử đầu đàn xông lên, lấy tư thế liều mạng đánh cho bọn côn đồ đo đất. Mặc dù hắn cũng bị người ta đấm cho thâm mắt, nhưng cũng nhờ trận đánh đó mà thành danh. Mọi người thường giỡn với nhau, dám đối đầu với bọn côn đồ ngoài trường, còn đánh thắng, ai không muốn sống, thì cứ gây vào? Hừ~ Tính tình Lâm Đông Đông có chút nhát gan lại sợ phiền, mỗi lần gặp chuyện cậu đều có một nguyên tắc, có thể trốn liền trốn, có thể nhìn thì phải nhịn. Đương nhiên, tính cách này không hoàn toàn là do cậu, bởi vì từ nhỏ đến lớn bên cạnh cậu chẳng có ai mạnh mẽ để cho cậu làm chỗ dựa, che chở cậu. Hồi ba Lâm còn sống cũng là một người nhu nhược, không có bản lĩnh gì còn thích uống rượu, say rồi thì đánh chửi vợ con. Lâm Đông Đông trước đây bị người ta bắt nạt cũng về nhà tìm ba, ba Lâm cũng ra mặt cho cậu, nhưng lại bị ba của người ta đánh cho quay đầu, ông trở về nhà đánh Lâm Đông Đông, còn nói cậu bớt gây chuyện lại! Mẹ Lâm là kiểu phụ nữ phổ thông yếu đuối, không thể trông chờ cô có thể thay chồng ra ngoài đánh nhau. Vậy nên cô cũng bảo Lâm Đông Đông ngoan ngoãn, đừng gây thêm chuyện. Cậu khác biệt hoàn toàn với Tưởng Hải Dương. Tưởng Hải Dương lớn lên trong sự nuông chiều, có bản lĩnh gan dạ, sự tự phụ của riêng mình. Làm việc gì cũng có chủ định, tự tin quyết đoán, ngang ngược mà nhiệt tình. Làm cho người ta bất lực nhưng cũng ngưỡng mộ. Tưởng Hải Dương quả thực rất thu hút Lâm Đông Đông, bởi vì cậu cũng muốn được giống như hắn. Nhưng đáng tiếc số phận con người đã định trước là không giống nhau, Lâm Đông Đông chỉ có thể là Lâm Đông Đông. Buổi chiều mặt trời dần ngả về phía Tây, Tưởng Hải Dương cuốn theo bụi đất chạy từ trên núi xuống. . Ngôn Tình Hay Lâm Đông Đông nhìn thiếu niên chạy vội trong ánh hoàng hôn, không khỏi cong mắt cười. Thêm một người trẻ tuổi sức lực trai tráng thật sự khác biệt, một khoảng lớn bắp đã được thu hoạch xong trước khi trời kịp tối. Bà ngoại cười tủm tỉm nhìn Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương hì hục làm, liên tục khen hai đứa nhỏ này thật giỏi, sau này phải đối xử với nhau thật tốt! Những ngày sau đó Tưởng Hải Dương đều bớt thời gian đến giúp, cho dù thửa ruộng gần đó của nhà hắn đã thu hoạch xong chuyển đi thu hoạch ở nơi khác, nhưng hắn vẫn cố gắng chạy tới giúp Lâm Đông Đông. Ruộng nhà bà ngoại không nhiều, lại có thêm người làm, mọi năm đều phải chờ đến cuối mùa vụ mới thu hoạch xong thì năm nay đã làm xong cùng lúc với mọi người, cũng không cần nhờ đến người trong thôn giúp. Tưởng Hải Dương đóng góp không ít công sức, Lâm Đông Đông rất biết ơn hắn, bà nội cũng nhắc đi nhắc lại phải cảm ơn đứa nhỏ này, bà nói với Lâm Đông Đông mời Tưởng Hải Dương đến nhà ăn bữa cơm. Trong thôn không có gì ngon, nhà bà ngoại cũng không giàu có. Mặc dù mẹ Lâm vẫn gửi tiền về, nhưng bà ngoại đã quen tiết kiệm không nỡ tiêu hoa, bảo để dành để cho Lâm Đông Đông sau này đi học với cưới vợ. Nói là mời cơm, nhưng nhiều nhất cũng là thịt kho đậu đũa với thêm hai quả trứng gà, này đã được xem là thịnh soạn lắm rồi. Lâm Đông Đông không chắc Tưởng Hải Dương có đến hay không, dù sao tên kia bình thường rất hay kén cá chọn canh. Tiệm tạp hóa nhà hắn cái gì mà không có, vùng thôn quê hẻo lánh này đúng là nuôi ra một tên tiểu thiếu gia. Thế nhưng không ngờ Tưởng Hải Dương nghe xong thì hết sức vui vẻ đồng ý, đến rất sớm, còn mang theo một cân đường trắng, người già trong thôn ăn cháo đều rất thích bỏ đường. Bà ngoại vui vẻ hết sức, cứ luôn miệng khen Tưởng Hải Dương. Một hồi nói thằng nhóc này lúc nhỏ rất ngoan, lát lại nói thằng nhóc này lớn rất đẹp trai, nhìn cái tướng này tương lai chắc chắn sẽ rất cao lớn cường tráng lắm! Tưởng Hải Dương cũng làm cho Lâm Đông Đông phải rửa mắt mà nhìn. Hắn bình thường chơi cùng một đám con trai đều là bộ dạng xấc xược, ngang ngược, lời thô tục nói hết bài này đến bài khác. Nhưng lúc đối mặt với bà cụ như mở ra một nhân cách khác, ngoan không chỗ chê, dỗ cho bà ngoại vui tới mức nếp nhăn trên mặt càng lúc càng sâu. Lâm Đông Đông đứng bên cạnh thầm lắc đầu, cả người nổi gai ốc, nếu không phải tận mắt thấy, cậu thật sự không tin được Tưởng Hải Dương còn có một mặt ấm áp như vậy nữa. Lâm Đông Đông không biết nấu cơm, Tưởng Hải Dương lại càng không, hai người quanh quẩn trong bếp cũng không giúp được gì, bà ngoại để hai đứa ra giếng múc nước. Vừa lúc có Tưởng Hải Dương ở đây, có thể phụ Lâm Đông Đông một tay, hai người đi đi về về mấy lượt đã đổ đầy lu nước, lu nước này nhiều năm rồi chưa được đổ đầy. Tâm trạng Lâm Đông Đông hôm nay rất tốt, quen biết Tưởng Hải Dương được một thời gian rồi, dù sao cũng là con trai mười mấy tuổi đầu, đương nhiên thường thích giỡn chơi với nhau. Nước trong thùng dọc theo đường đi bị sánh ra, cậu không khỏe như Tưởng Hải Dương cũng không cao bằng hắn, bị hắn ép về một phía cuối cùng cũng vùng lên. Tưởng Hải Dương ghìm lấy cổ cậu, ngả ra phía sau, cả người cậu đều đè lên phía trên người Tưởng Hải Dương, cố gắng vùng vẫy cũng không thoát được, đành phải xin tha: "Tôi chịu thua, không giỡn nữa, mau buông ra~" "Có chịu làm tử tế không?" Tưởng Hải Dương thở phì phò cười, dù sao Lâm Đông Đông cũng là một thằng con trai, chế trụ cậu cũng rất khó khăn. Lâm Đông Đông dùng sức gỡ tay hắn, cười nói: "Không dám, cậu là đại ca! Mau thả tôi ra, bà ngoại làm cơm xong rồi đấy." Tưởng Hải Dương lúc này mới thả người ra, giơ tay gãi gãi cằm. Lúc nãy đầu Lâm Đông Đông ghé sát nơi cằm hắn, mái tóc mềm mềm của cậu chọc vào làm hắn ngứa ngáy, nhưng mà, cũng rất dễ chịu..... "Cậu ăn cái gì mà khỏe vậy?" Lâm Đông Đông cười sờ cổ, tên này đúng là không biết nặng nhẹ, ghì mạnh quá làm cậu có hơi đau. "Là do cậu quá yếu." Tưởng Hải Dương nhặt cái thùng trên mặt đất nhấc chân đi trước, không đợi Lâm Đông Đông. Tim hắn không hiểu sao đập rất nhanh. Lúc nãy nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn vì mới vận động mà phiếm hồng của Lâm Đông Đông, ánh mắt ngập nước, lúc cười rộ lên cũng tròn xoe, hệt như con Bắc Kinh nhà hắn! Còn có nốt ruồi nho nhỏ trên chóp mũi kia, sao có thể mọc ở chỗ như vậy chứ! Làm cho Tưởng Hải Dương càng nhìn càng thấy khó chịu, thầm nghĩ muốn cắn một cái, cắn đứt cái nốt ruồi nhỏ kia luôn! Đến bữa ăn, bà ngoại gắp hết thịt trong đĩa cho hai đứa, còn bà chỉ ăn đậu đũa. Trong nhà không mấy khi được ăn thịt, Lâm Đông Đông thương bà, gắp hết thịt trong bát sang cho bà ngoại. Bà ngoại không ăn, lấy đũa gõ đầu cậu một cái, bảo cậu ngoan ngoãn ăn nhiều một chút, có thêm chất dinh dưỡng mà lớn, sau này có thể cao được như Tưởng Hải Dương. "Vậy thì khó lắm đấy, con còn đang lớn mà ~" Tưởng Hải Dương cười đắc chí nhìn Lâm Đông Đông. "Hứ!" Lâm Đông Đông cảm thấy cái đuôi phía sau hắn đã vểnh tít lên trời rồi, " Cậu đừng có mừng trước, có người dậy thì sớm, sau này sẽ không lớn được nữa!" "Vậy cậu cứ chờ mà xem, tương lai ai cao hơn ai ~" Tưởng Hải Dương lưu manh nói, gắp thịt trong bát mình sang cho Lâm Đông Đông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]