Lâm Đông Đông về nhà chà hơn nửa ngày mới làm sạch được quả bóng rổ, bàn tay ngâm trong nước vừa lạnh vừa đỏ, lòng thầm tổng sỉ vả Tưởng Hải Dương với mấy tên đàn em của hắn.
Nhưng ngày hôm sau, cậu vẫn phải ngoan ngoãn đem bóng tới trước mặt Tưởng Hải Dương, chỉ hi vọng cậu nghe lời như vậy thì từ nay về sau sẽ thoát khỏi miệng sói.
Tưởng Hải Dương nhìn quả bóng rổ sạch sẽ trước mặt, cực kỳ hài lòng. Trước giờ mấy tên đàn em của hắn chà bóng lúc nào cũng chỉ làm cho có, nhiều lắm thì ném bóng vào trong một chậu nước xoay xoay, rửa bụi bám bên ngoài là xong.
Vì vậy Tưởng Hải Dương quyết định, nhiệm vụ rửa bóng từ nay về sau sẽ giao cho Lâm Đông Đông. Lâm Đông Đông nhìn trắng trẻo sạch sẽ, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, rất tốt!
Nhưng Lâm Đông Đông lại vẻ mặt đau khổ, sao vẫn còn ghim cậu vậy! Cậu cố gắng thuyết phục Tưởng Hải Dương, " Giếng nước nhà bà ngoại tôi rất xa, lấy nước rất khó,... vậy nên--"
Cậu chưa kịp nói hết đã bị Tưởng Hải Dương ngắt lời, "Vậy tới nhà của tôi rửa! Biết tiệm tạp hóa Hải Dương không, đó là nhà của tôi, tan học cậu về nhà với tôi, trong sân nhà tôi có giếng nước."
Lâm Đông Đông đương nhiên biết tiệm tạp hóa Hải Dương, trong thôn có 3 tiệm thì nước tương ở nhà hắn tương đối rẻ nhất, bà ngoại sai cậu đến đó mua. Nhưng lần đó Tưởng Hải Dương không có ở nhà, cho nên hai người không gặp nhau.
"Tôi phải về nhà." Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-thon-que/233384/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.