Tuyết năm nay rơi cực kỳ nhiều, hết đợt này đến đợt khác. Mỗi lần tuyết rơi, trường học lại cho học sinh ra dọn tuyết, nữ sinh không ngừng than thở, đứng ở ngoài trời một hồi là chân tay bị lạnh tê cứng, ngứa ngáy.
Còn nam sinh lại tương đối thích thú, thứ nhất dọn tuyết thì không cần phải lên lớp, thứ hai có thể ở bên ngoài chơi, hơn nữa xúc tuyết cũng chẳng phải là công việc gì khó khăn ~
Lâm Đông Đông cũng không coi việc xúc tuyết là chuyện gì to tát, ngẫm lại hồi cấp hai ngày nào cũng phải lội tuyết đi học mới là cực khổ, cuộc sống hiện tại quả thật cực kỳ hạnh phúc mà!
Hơn nữa cùng chơi đùa với bạn bè cũng rất vui, lần trước dọn tuyết, bọn Tống Lập Quần nhân lúc không có giáo viên ở đó tổ chức chơi trò ném tuyết, mọi người còn đắp tuyết thành một đống, lại hùa nhau khiêng hai tên con trai ném vào, lõm thành hai cái hố hình người, những người xung quanh đứng nhìn đều cười gần chết.
Tiết thứ 3 của buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm đến thông báo cả lớp ra sân đến vị trí được phân công tiếp tục dọn tuyết.
Vì vậy giữa những tiếng thở dài của nữ sinh, đám nam sinh reo hò, cầm chổi xẻng bao tải xô đẩy nhau đi xuống lầu.
Trên thao trường có không ít lớn đã tập trung, tiết thứ 3 của buổi chiều hầu hết là tiết tự học, các lớp đều thừa dịp này đi dọn tuyết, dù sao lao động tập thể có tác dụng kích phát tính nhiệt tình hăng hái mà!
Lâm Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-thon-que/1003569/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.