Tạ Bạc bế Lâm Dĩ Vi về chung cư, Lê Độ cũng đi theo.
Anh ta là người duy nhất ngoài Lâm Dĩ Vĩ được phép vào chung cư Ramon.
Lâm Dĩ Vi ngồi ở trên sô pha, sau khi tâm trí bình phục lại một chút, cô mới bình tĩnh quan sát Lê Độ.
Lúc đầu, cô tưởng anh ta là đàn em của Tạ Bạc giống như Vân Huy là đàn em của Trì Tây Thành.
Nhưng sau khi quan sát, phát hiện không phải như vậy, anh ta có thể tự do ra vào nhà Tạ Bạc, có thể nằm trên ghế sô pha, lục lọi tủ lạnh, đọc tạp chí, chơi máy chơi game...
Vân Huy trước mặt Trì Tây Thành sợ hãi cỡ nào, kêu đi hướng Đông không dám đi hướng Tây.
Nhưng Lê Độ... giống bạn của Tạ Bạc hơn.
Anh ta đói nên lấy lon Coca trong tủ lạnh của Tạ Bạc ra uống một ngụm lớn.
Tạ Bạc thấy anh ta chỉ lấy cho mình, lẩm bẩm nói: "Mang một lon cho khách."
"Khách? Khách nào?" Lê Độ cố ý nói đùa với anh, "Em chỉ nhìn thấy bạn gái của ai đó thôi."
Ngay lúc Tạ Bạc đang định cầm cuốn tạp chí ném vào người anh ta thì Lâm Dĩ Vi vội vàng bào chữa: "Tôi không phải bạn gái anh ta."
Tạ Bạc cuộn tạp chí lại, có chút không vui nhìn cô: "Tự em đa tình gì vậy, tai nào nghe ra là nói đến em?"
Lâm Dĩ Vi hơi mím môi.
Lê Độ mang một lon Coca lạnh đưa cho cô, Tạ Bạc đưa tay tới, dùng ngón trỏ dài mở khoen ra, ngẩng đầu uống một ngụm rồi đưa cho cô.
Lâm Dĩ Vi khát nước vô cùng, cũng không ghét bỏ, ừng ực uống hết, bị bọt khí làm ợ nhẹ một cái.
Tạ Bạc mỉm cười.
Lê Độ nhìn vào những chi tiết nhỏ trong sự tương tác giữa hai người, dường như có quan hệ mật thiết với nhau.
Anh ta cảm thấy thật đáng kinh ngạc, bạn gái gần đây duy nhất của Tạ Bạc, công khai ở bên ngoài chỉ có một Diệp An Ninh! Từ đâu ra lại xuất hiện thêm Lâm Dĩ Vi.
Hơn nữa, còn cướp khỏi tay Trì Tây Thành.
Nếu là Diệp An Ninh, thậm chí là Trì Tây Ngữ... Tạ Bạc cũng không nhất định sẽ làm ra chuyện như hôm nay, vừa tỉnh lại liền như điên lao tới cứu người, thậm chí còn chưa kịp tháo băng.
"Nói cho tôi biết đi, hai người có quan hệ gì?" Lê Độ ngồi trên chiếc ghế cao, tò mò hỏi Lâm Dĩ Vi.
"Không phải bạn gái, tôi cũng không có theo đuổi anh ta." Lâm Dĩ Vi bình tĩnh giải thích.
"Tôi biết cô không có, trong số những người thích Bạc gia, không có ai giống như cô... tùy hứng."
Thái độ của cô đối với Tạ Bạc thoạt nhìn... không có vẻ gì là chiều chuộng mà là thờ ơ.
"Chẳng lẽ hai người là anh em thất lạc đã lâu?" Anh ta ngẫu nhiên đoán.
Tạ Bạc không thèm để ý đến lời trêu chọc của Lê Độ, mang theo lon Coca ngồi xuống cái ghế trung tâm, cầm máy tính bảng lên đọc thông tin về cuộc đua.
Lâm Dĩ Vi bình tĩnh trả lời: "Không phải anh em."
"Tôi đây thật sự quá tò mò rồi." Lê Độ bất đắc dĩ nói, "Lâm tiểu thư, xin cô hãy thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi."
"Chúng tôi không có quan hệ gì."
"Tôi không tin."
"Sao anh không hỏi Tạ Bạc đi."
"Nhìn bộ dạng chết tiệt kia của anh ấy, có ý định nói chuyện với chúng ta không?"
Lâm Dĩ Vi không khỏi bật cười.
Người thân quen với Tạ Bạc... ở chung với anh rất dễ dàng, anh dường như không tàn nhẫn độc ác hay đáng sợ như người bên ngoài nói.
Ít nhất, hiện tại một chút Lâm Dĩ Vi cũng không hề sợ
Anh.
Lê Độ cũng không sợ anh.
Trong phòng tắm có nước bắn tung tóe, Tạ Bạc nhìn Lê Độ: "Đến lúc cậu phải đi rồi."
"Ai ya, sao vậy chứ, lợi dụng xong liền đuổi người đi, đừng quá đáng mà! Hôm nay em cùng anh xông vào hang hổ, anh không cảm ơn em sao Bạc gia?"
"Tôi không bảo cậu tới, là chính cậu sống chết đòi đi theo tôi." Mi mắt mỏng Tạ Bạc hơi nhắm lại, anh đặt máy tính bảng xuống.
"Em còn không phải lo lắng cho sự an toàn của anh sao!"
"Không thì cậu muốn thế nào?"
Lê Độ nằm trên sô pha da thoải mái, lăn qua lăn lại: "Hay là anh massage cho em nhé?"
"Được." Tạ Bạc cười lạnh, đi tới, giơ chân muốn đá anh ta.
Cũng may Lê Độ nhanh chóng né tránh, như cá chép lộn mình ngồi thẳng dậy: "Được được được, đi thì đi! Đồ đàn ông thô bạo, không biết tỏ ra thương hoa tiếc ngọc chút nào."
Lâm Dĩ Vi bị họ chọc cười khanh khách.
Lúc ra ngoài, Lê Độ đưa cho Lâm Dĩ Vi một tấm danh thiếp: "Nếu cô đã là người của Bạc gia, sau này nếu có chuyện gì thì hãy đến câu lạc bộ DS. Ở đây tuyệt đối an toàn, không ai dám gây rắc rối ở câu lạc bộ chúng ta, không có chỗ ở thì ở đây cũng có phòng."
Lâm Dĩ Vi nhận danh thiếp, thấp giọng cảm ơn.
Lê Độ nhìn cô, hàm ý nói: "Hôm nay anh ấy vừa tỉnh lại, đi còn không vững liền vội vàng tới tìm cô..."
"Cậu nói nhiều quá." Tạ Bạc mất kiên nhẫn ngắt lời anh ta.
Lê Độ rời khỏi chung cư Ramon, đóng cửa lại, Tạ Bạc không còn kiềm chế nữa, anh nắm lấy cổ tay Lâm Dĩ Vi kéo cô vào phòng tắm, cởi áo khoác che thân cô, để lộ làn da ngay vai trắng nõn của cô gái.
Áo sơ mi của Lâm Dĩ Vi bị Trì Tây Thành xé toạc, không có áo khoác che chắn, một mảng da lớn liền đập vào mắt anh.
Cô chỉ có thể ôm mình trong hoảng loạn, cố gắng che chắn cho mình.
"Tạ Bạc, anh ra ngoài đi! Tôi... tôi muốn đi tắm."
"Để tôi xem xem."
"Anh muốn xem gì!"
Dù sao cô cũng đã mặc quần áo rách rưới, Tạ Bạc cũng không ngại xé nó ra.
Một tiếng rách toạc vang lên, Lâm Dĩ Vi cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chính là ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn vào tấm lưng trắng nõn gầy gò của cô.
Xung quanh xương bướm xinh đẹp có mấy vết roi, vết bầm tím và vết đỏ... rất ghê người.
Trong lúc nhất thời, Tạ Bạc cảm giác được trái tim đau đớn như bị phá hủy.
Anh nắm chặt cái áo rách nát của cô.
Vừa rồi anh thật sự nên bóp chết Trì Tây Thành mới phải.
Lâm Dĩ Vi úp mặt vào tường ôm mình, bờ vai gầy gò cong lên, trong mắt tràn đầy tủi nhục và nước mắt: "Anh có thể cười nhạo tôi, dù sao tất cả những chuyện này đều là tôi tự chuốc lấy."
Cổ họng Tạ Bạc khô rát, giọng nói như cành khô bị giẫm nát: "Còn có chuyện gì khác không?"
Lâm Dĩ Vi nghiến răng nghiến lợi: "Không có."
Trì Tây Thành dùng roi quất mạnh vào cô, muốn nghe thấy tiếng cô khóc, muốn nhìn thấy cô quỳ trên mặt đất xin tha...
Lâm Dĩ Vi không để hắn đạt được mong muốn.
Đối mặt với một kẻ biến thái như Trì Tây Thành, nước mắt chỉ càng khơi dậy bản tính thú tính của hắn mà thôi.
"Nói thật, hắn rốt cuộc có hay không?"
Lâm Dĩ Vi bẽ mặt nói: "Trong mắt các người xem tôi không bằng cả đồ vật, bị dùng qua sẽ cảm thấy chán ghét, anh nghĩ về tôi như vậy đúng không, hạ tiện..."
Một giây tiếp theo, Tạ Bạc nắm lấy cằm cô, kéo cô lại gần mình: "Lâm Dĩ Vi, nhớ kỹ, tôi không thích từ đó."
Cô ở gần anh đến mức có thể cảm nhận được sự lạnh lùng trong mắt người đàn ông----
"Lại để tôi nghe em nói về mình như thế lần nữa, tôi sẽ xé nát miệng em."
"..."
Tạ Bạc tức giận đi ra khỏi phòng tắm, Lâm Dĩ Vi đứng ở cửa nghe một lúc, hình như anh đã đi ra ngoài.
Lời đe dọa cuối cùng đó hơi đáng sợ nhưng cũng...hơi buồn cười.
Cô nhìn nước trong bồn tắm khảm tràn đầy nước, bốc hơi nghi ngút và sương trắng, cô đơn giản cởi quần áo, bước vào nước ấm thoải mái tắm rửa.
Nhắm mắt lại, cố gắng xóa đi khung cảnh khủng khiếp này khỏi trí nhớ của mình...
Tạ Bạc nằm viện hai ngày, Lâm Dĩ Vi trốn hai ngày, ngày hôm đó, cô nhìn thấy xe của Trì Tây Thành đậu trước quán trà sữa.
Cô linh cảm có chuyện chẳng lành nên lợi dụng đám đông quay lại quán trà sữa rồi tẩu thoát bằng cửa sau.
Cô không dám quay lại trường học trong hai ngày đó, biết ác ma này đang tìm kiếm cô khắp nơi trên thế giới, cô không thể đến cửa hàng tiện lợi, may mắn Lâm Dĩ Vi có chút tiền tiết kiệm, vẫn luôn sống trong một khách sạn.
Cho đến khi cố vấn học tập gọi điện thoại cho cô, yêu cầu cô quay lại trường ngay lập tức cần ký vào đơn xin học bổng, Lâm Dĩ Vi chỉ có thể quay lại, đội mũ và đeo khẩu trang vì sợ bị nhận ra.
Tuy nhiên, khi cô ra khỏi trường, người của Trì Tây Thành đã chặn cô lại và kéo cô đến câu lạc bộ Bạch Nhân, sự việc xảy ra trước khi Tạ Bạc tỉnh lại một giờ, Trì Tây Thành không kịp làm gì cô nên chỉ có thể đánh cô thật mạnh vài roi để trút giận.
...
Lâm Dĩ Vi quấn khăn tắm đi ra ngoài, nhìn thấy Tạ Bạc buồn bã ngồi trên sô pha.
Trong lòng giật mình, cô nhanh chóng rút lui vào phòng tắm.
Người đàn ông này... không ra ngoài sao?
Cô lấy trong tủ phòng tắm ra một chiếc áo ngủ bằng vải nỉ màu đen, hẳn là của anh, dù thế nào đi nữa cũng phải mặc vào rồi nói.
Lại bước ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Tạ Bạc đặt một cốc nước ấm lên bàn đảo, đồng thời, một viên thuốc màu trắng chậm rãi được đẩy đến trước mặt cô.
"Đây là cái gì?" Cô hỏi một cách đề phòng.
"Thuốc tránh thai khẩn cấp 48 giờ." Tạ Bạc mặt không thay đổi nói, "Uống đi."
Lâm Dĩ Vi muộn màng nhận ra, có lẽ vừa nãy anh xuống lầu mua cái này thì phải.
Thấy cô không nhúc nhích, Tạ Bạc cầm viên thuốc đưa lên miệng cô, sau đó đút vào, "Bây giờ không uống, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em là người chịu thiệt."
Lâm Dĩ Vi ngậm viên thuốc trong miệng: "Anh đã từng cho cô gái khác uống loại thuốc này chưa?"
"Chưa." Tạ Bạc mặt không biểu cảm đưa cốc nước lên miệng cô, bảo cô uống từ từ, "Tôi không phải cầm thú."
Uống xong, Lâm Dĩ Vi nhún vai, nhàn nhạt nói: "Hắn không làm gì cả, tôi trốn hai ngày, hắn không tìm thấy tôi. Nếu không phải cố vấn học tập gọi cho tôi bảo tôi đến trường..."
Tạ Bạc: "..."
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến việc cô vừa thoải mái nuốt viên thuốc đó.
Anh thọc một ngón tay vào miệng cô, tìm kiếm viên thuốc: "Uống chưa?"
"Uống rồi."
"Không phải không có chuyện gì sao!"
"Mua cũng mua rồi, thuốc này đắt lắm!"
Tạ Bạc tức đến không nói nên lời, anh lôi cô vào phòng tắm, ấn đầu cô vào bồn cầu, đưa tay móc họng cô----
"Tôi chưa từng thấy lợn nào ngu ngốc như em."
"A! Oẹ!" Bụng Lâm Dĩ Vi cồn cào vì ngón tay của anh, thực sự nôn viên thuốc ra.
Tạ Bạc xác nhận đó là viên thuốc nhỏ màu trắng, lúc này mới bỏ cuộc, không khách khí hất tóc cô ra, quay người mở vòi nước để rửa tay.
Lâm Dĩ Vi che ngực ho khan, tóc tai bù xù, trên mặt chảy đầy nước mắt và nước mũi.
Anh vắt khăn, lau mặt cô một cách thô bạo: "Em là lợn à? Thuốc cũng có thể uống bừa bãi?"
"Trước kỳ thi đại học tôi cũng uống, chỉ làm kinh nguyệt chậm, không có tác dụng phụ gì hết."
"Ai nói với em là không có tác dụng phụ?"
"Bạn cùng bàn trước kia của tôi." Lâm Dĩ Vi thản nhiên nói, "Nói trong kỳ sinh lý lúc thi đại học có thể uống một viên để phát huy tỉnh táo."
Tạ Bạc cảm thấy ý thức sinh hoạt thông thường của cô yếu đến mức khiến người ta tức sôi máu, dại dột khiến anh không biết đánh giá cô như thế nào.
"Không có ai chăm sóc em?"
"Nếu có người chăm sóc thì tôi còn có thể đứng trước mặt anh?" Lâm Dĩ Vi trợn mắt, rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Tạ Bạc theo ra ngoài, dựa vào khung cửa nhìn cô: "Lợn, từ nay về sau tôi chăm sóc em."
Lâm Dĩ Vi im lặng một lúc rồi quay lại nói: "Tạ Bạc, nếu tôi bị Trì Tây Thành cưỡng hiếp hay gì đó, có phải anh sẽ không còn bảo vệ tôi nữa đúng không."
Câu nói này lập tức chọc tức Tạ Bạc lần nữa.
Trong mắt anh có chút phẫn nộ: "Cho nên, em muốn thế nào?"
"Không muốn thế nào cả." Cô thản nhiên nhún vai, ngồi xuống ghế sô pha: "Tùy tiện nói thôi."
Tạ Bạc hoàn toàn tức giận trước thái độ thờ ơ của cô, anh nắm cổ tay cô, kéo vào phòng ngủ rồi ném cô một cách thô bạo lên chiếc giường lớn.
Lâm Dĩ Vi liên tục lùi lại, bị đẩy vào chiếc gối mềm đầu giường, hoảng sợ nhìn anh.
"Vừa rồi không biết là ai, bị dọa đến đứng không vững." Ánh mắt Tạ Bạc đầy mỉa mai, "Bây giờ vừa thoát khỏi nguy hiểm, liền tính toán muốn thoát khỏi tôi, Lâm Dĩ Vi, tôi khiến em phiền chán cỡ nào hả."
Lâm Dĩ Vi cắn răng không nói.
Quả thực, lúc cô bất lực nhất, Tạ Bạc chính là cọng rơm cứu mạng mà cô phải bám vào.
Nhưng nghĩ đến Lâm Gia, Lâm Dĩ Vi không còn cách nào khác đành phải từ chối.
Dù cho, anh vừa nói sẽ chăm sóc cô...
Có rung động nhất thời.
"Tạ Bạc, tôi là loại người như vậy đấy, lúc lợi dụng anh sẽ không nương tay chút nào." Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, kìm nén nỗi buồn, nói từng chữ một: "Là chính bản thân anh... không tự trọng."
Sự tức giận trong mắt Tạ Bạc gần như dâng đầy, anh hít thở hơi thở của cô gần trong gang tấc, quả thực muốn cắn chết cô.
Lâm Dĩ Vi nhắm mắt nghiêng đầu.
Bình tĩnh lại mấy phút, Tạ Bạc xoay người rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Anh sẽ không chạm vào cô nếu cô không say yes.
...
Đêm đó, Lâm Dĩ Vi có một giấc ngủ yên bình.
Mặc dù khuôn mặt Trì Tây Thành vẫn ám ảnh cô như một cơn ác mộng, nhưng chiếc giường của Tạ Bạc và mùi hương của anh... sẽ khiến cô yên tâm đôi chút.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Bạc rất không khách khí xô đẩy cô, đánh thức cô dậy.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Tạ Bạc chỉ mặc một chiếc quần lót tứ giác màu đen, để lộ cơ bụng săn chắc và những đường nét xinh đẹp của tuyến nhân ngư...
Lâm Dĩ Vi sửng sốt một chút, trong lòng nhất thời rung động.
Anh đe dọa cô, ép buộc cô, dụ dỗ cô... đều không có tác dụng.
Nếu như quyến rũ cô... nói không chừng sẽ thành công.
Đôi mắt hồ ly của Lâm Dĩ Vi dán chặt vào cơ bụng anh, không thể thoát ra: "Làm, làm gì vậy?"
Tạ Bạc một tay cầm điện thoại nói chuyện với Lê Độ, tay kia bế cô ra khỏi giường như mèo con----
"Trì Tây Ngữ đến."
*****
Editor: Thông báo truyện có 98 chương chính văn, tác giả sẽ bổ sung ngoại truyện sau(◡ ω ◡)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]