"Trả mũ cho tôi." Khi Lâm Dĩ Vi nhìn thấy anh, câu đầu tiên cô buột miệng nói chính là đòi mũ. 
Tạ Bạc không thèm để ý đến chiếc mũ cũ của cô, anh kéo cô đến khu vườn sau tòa nhà khoa Sinh học vắng người, cổ tay cô bị anh nắm chặt đến đau nhức, cô càng giãy dụa, người đàn ông càng nắm chặt hơn. 
"Tạ Bạc, anh làm cái gì vậy, đau!" 
Làn da của cô rất trắng, nếu anh thoáng dùng lực lên tay cô sẽ có những vết đỏ đặc biệt rõ ràng. 
Tạ Bạc phát hiện ra điều này vào đêm đó. 
Vì thế anh thích dùng lực với cô, để lại dấu ấn chỉ thuộc về anh. 
"Sao em lại đi cùng Trì Tây Ngữ?" 
Giọng điệu của anh có vẻ dò hỏi, ánh mắt cũng không còn nhẹ nhàng như trước, "Mục đích của em là gì?" 
Lâm Dĩ Vi cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích của anh, cụp mắt xuống, xoa xoa vết đỏ trên cổ tay cô, tủi thân nói: "Không có mục đích gì cả, tôi tình cờ giúp cậu ấy liền quen. Tôi nghĩ... làm bạn với cậu ấy, có lẽ anh trai cậu ấy sẽ kiềm chế hơn." 
Tạ Bạc bình tĩnh quan sát cô gái trước mặt có kỹ năng diễn xuất có thể sánh ngang với ảnh hậu. 
Đôi mắt cô giống như một con thú nhỏ, ngây thơ nhưng cũng có chút xảo quyệt, lén nhìn anh xem anh có tin hay không. 
Căn bản chính là một con hồ ly nhỏ đội lốt thỏ. 
"Tốt nhất là như em nói." 
"Vốn dĩ là như vậy!" 
Tạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-theo-gio-noi-len/3396638/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.