Edit+beta: LQNN203
Buổi tối, điện thoại của Lâm Dĩ Vi rung lên không ngừng, tràn ngập tin nhắn và tin nhắn thoại của Tô An Địch----
"Chị, chị đi đâu thế, em lo cho chị quá."
"Nói em biết chị đang ở đâu đi?"
"Chị đã rời đi với ai?"
"Xem thì trả lời em, em lo cho chị."
"Em biết mình không đúng, nhưng em không thể làm khác được, chị tha thứ cho em một lần, được không?"
"Vậy không làm phiền chị nữa, ngủ ngon."
"Chị, trả lời em một chút đi."
...
Lâm Dĩ Vi không cảm xúc chặn cô ta.
Bây giờ Tô An Địch đã hoàn toàn mất uy tín với cô, cô không muốn nói chuyện với cô ta nữa, dù nói thêm một lời cũng lãng phí.
Giường của Tạ Bạc nói chung là cứng, nhưng Lâm Dĩ Vi đã quen ngủ trên tấm ván gỗ cứng ở nhà mợ, đối với cô mà nói giường của Tạ Bạc đã mềm mại, thoải mái như thiên đường.
Lâm Dĩ Vi hiếm khi khó ngủ, nhất là sau khi hôm nay gặp phải nguy hiểm ly kỳ như vậy, cô nghĩ mình nhất định sẽ mất ngủ đến tận đêm khuya.
Không ngờ dính trên gối liền ngủ mất.
Trong chăn là mùi lan Nam Phi trộn lẫn với gỗ thông và cây bách tỏa ra từ cơ thể Tạ Bạc, lạnh lẽo và sảng khoái, đến mức Lâm Dĩ Vi có thể ngửi thấy trong mơ.
Cô lại mơ thấy anh.
Mơ thấy tình cảnh đêm đó, ánh mắt chưa đã thèm vẫn cố gắng chịu đựng của người đàn ông đó.
Sáu giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-theo-gio-noi-len/3396637/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.