Nguyên đưa tôi về nhà ngay sau bữa ăn. Liếc nhìn đồng hồ, tôi mới giậtmình, gần 4h chiếu rồi. Tôi không gặp ai ở dưới phòng khách nên khôngphải trả lời mấy câu hỏi kiểu tra vấn " Mày đi đâu? Ăn sáng lan sang cảchiều à?". Chia tay Nguyên ở cửa phòng mình, tôi lê mình lên giường,ngủ ngay lập tức. Hình như tôi đã mơ một giấc mơ rất đẹp... Nói vậy bởvì khi tỉnh dậy tôi chỉ còn lưu lại được cảm giác hạnh phúc, không địnhhình nổi mình đã mơ gì nữa. Thương gọi tôi dậy vì có khách. Tôi càu nhàu vài tiếng rồi mới thủng thẳng đi xuống. Vĩnh ngồi nhấp nhổm trên ghế,bên cạnh là bó hoa rất to và một hộp quà khá bắt mắt. Nó cười với tôi,không tỏ vẻ gì khi thấy bộ dạng ngáo ộp của tôi. Tôi hơi lạnh lùng, bước lại gần nó, nhíu mày:
- Hôm nay chị không có rảnh để chơi với cậu đâu nhớ? - Tôi đánh phủ đầu, nghi ngờ nó sẽ rủ tôi đến nhà em nào đó để... trực chiến.Vĩnh bỏ qua thái độ của tôi, nó cầm lấy bó hoa và gói quà, nâng lêntrước mặt tôi, cười toe toét:
- Mừng chị!
Tôi bất ngờ, cầm bó hoa mà không nghĩ được gì cả. Nhưng... nóđã có lòng như thế với người chị... già cả này, chẳng lẽ lại phụ lòng.
- Ờ... ừm... chị cảm ơn! - Tôi mỉm cười- Nhưng cậu vẽ vời quá đấy!
- Gì đâu ạ! Ngày này mà không nghĩ đến chị thì còn nghĩ đến ai được nữa chứ?
Thương mang ra cho chúng tôi hai cốc nước cam. Vĩnh cảm ơn, còn Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tham-lang/2396467/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.