"Ba và mẹ Tạ Khang đã chết trong tai nạn giao thông rồi." Đôi mắt Tạ Nghiêm đầy sự thê lương, khi nhắc lại chuyện này lòng ông lại nhói đau, con trai và con dâu của ông thật sự rất bất hạnh, hai người họ phải chết sớm như vậy mà bỏ lại Tạ Khang, ông trời thật không công bằng mà.
"Con xin lỗi bác, con không cố ý nhắc lại chuyện cũ, đã khiến bác đau lòng rồi." An Niên đã hiểu vì sao Tạ Nghiêm quyết định sống tại nơi yên tĩnh này rồi, có lẽ ông đã quá kích động khi sống tại thành phố, nơi mà cả con trai và con dâu của ông đã ra đi. Đó thật là một đả kích khó chấp nhận được, An Niên tức nhiên sẽ hiểu.
Không trò chuyện phiếm nữa An Niên mặc kệ thân thể đau nhức dữ dội vẫn cố gắng đứng dậy, anh nói : "Đã đến lúc con phải rời đi rồi, con cảm ơn bác rất nhiều vì đã cứu sống con. Xin tạm biệt."
"Cậu còn yếu như vậy thì đi đâu được chứ?" Tạ Nghiêm lo lắng cho sức khỏe của An Niên, ông là bác sĩ nên biết rõ tình hình của An Niên, nếu anh cứ cương quyết thế này thì mọi chuyện sẽ vô cùng tồi tệ.
"Đúng đấy, chú đẹp trai đừng đi." Tạ Khang cũng lên tiếng khuyên nhủ.
An Niên đã quyết thì sẽ không thay đổi ý định, anh phải nhanh chóng trở về An gia, bằng mọi giá cũng phải trở về. Đã ba ngày trôi qua, e là trong khoảng thời gian này ba mẹ anh và Lục Lam đã vô cùng đau khổ vì tưởng anh đã chết rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tan-khoc/1502729/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.