11 
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi nhớ tới cảnh hôm qua mình khóc lóc thảm thiết, xấu hổ đến không dám mở mắt. 
Thật kỳ lạ. 
Một tháng trước đây tôi còn cảm thấy cuộc hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa, đơn ly hôn cũng đã chuẩn bị xong, nhưng tình hình hiện tại càng ngày tôi càng phụ thuộc vào anh hơn. 
Tôi vốn là một kẻ cứng đầu. 
Đã nhìn trúng thì cả đời cũng không thay đổi. 
Từ đầu tôi cho rằng bản thân đã nhìn nhầm, sau đó lại phát hiện không phải. 
Lần xem mắt đầu tiên đã biết tôi không quen ăn cơm Tây, lần đầu tiên tôi đến công ty anh có thể thuận lợi tiến thẳng vào văn phòng, người cuồng công việc như anh có thể tan làm trước ba tiếng, tất cả những thứ này, đều đang nói cho tôi biết rằng: Hình như, Đoàn Châu cũng đang lặng lẽ yêu tôi. 
Tình yêu của anh quy củ, vụng về, chỉ khi nào bị k1ch thích một chút, cảm giác nguy cơ ập tới, mới bớt đi một chút cứng nhắc. 
Giống như Đào Nhiên từng nói: "Anh trai anh ấy rất ngại ngùng." 
Sau khi rời giường, cả hai chúng tôi đều ăn ý không nhắc lại chuyện đêm qua. 
Anh sợ tôi đau lòng, còn tôi, đang chờ một cơ hội xác định thân phận thật của Đào Nhiên. 
Tôi không chắc hôm qua Đào Nhiên có biết nguyên nhân khiến tôi khóc không, vì thế sau khi ăn cơm tôi chủ động dẫn cô ấy về thành phố Lâm chơi. 
Đào Nhiên thảo mai đáp lại, "Ấy, ban nãy em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tac-hop/3470334/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.