Giản Đường, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào giả nhân giả nghĩa như chị! Thật kinh tởm, làm bộ làm tịch!”
Giản Đường không hề ngắt lời Trân Mộc Mộc, vẻ mặt cô ấy không biểu cảm gì, cũng chả tức giận, trên trán vẫn đang còn nóng, cô từ từ chìa tay ra sờ lên trán, đột nhiên, giơ mắt lên vô vùng tức giận nhìn Trân Mộc Mộc, giọng nói thô khàn cất lên: “Cô không phải vẫn sống sót sao?”
“Ý của chị là gì?” Trân Mộc Mộc đơ người ra, đột nhiên mở to đôi mắt, không dám tin nhìn về Giản Đường: “Giản Đường! Chị còn hy vọng tôi sẽ chết à!”
Giọng nói chói tai văng vắng bên tai, Giản Đường mỉm cười: “Trân Mộc Mộc, có phải cô cho rằng, cô phải chịu những thứ này, là do tôi hại sao?”
“Nếu không phải chị, thì tôi có thể biến thành như này sao? Tôi sẽ bị đuổi ra khỏi Đông Hoàng?
Chị có biết, một mình nơi đất khách quê người, vì kiếm tiền để đóng học phí mà tôi phải làm thêm vất vả gian nan như thế nào không! Chị có biết, để sống sót là một chuyện không hề dễ dàng không!”
Giản Đường bật cười trong lòng: “Thì ra, cô cũng biết, cuộc sống không hề dễ dàng. Trân Mộc Mộc, nếu cuộc sống đã không dễ dàng, thì việc gì cô phải chà đạp nó?”
“Chị có thể không giúp tôi, nhưng chị đã đồng ý giúp tôi xin tha thứ, nhưng không, Giản Đường, nếu chị không nguyện ý giúp tôi, thì sao lại ở trước mặt tôi hứa hẹn với tôi, chị muốn làm người tốt, giả bộ lương thiện, muốn có được sự cảm kích của tôi, nhưng lại không cầu xin giúp tôi.
Giản Đường, chị thật đáng sợi”
Giản Đường nhắm mắt vào, cô rất mệt, cậu chủ Kane vừa nãy, không cần cô cho phép lại chạm vào vết thương cô không muốn cho người khác chạm vào… nụ hôn đó, động chạm vào không chỉ là vết thương trên trán ấy.
Rồi lại đến Trân Mộc Mộc quấy nhiễu vô lí, nếu như đổi là người khác, Giản Đường vẫn sẽ là Giản Đông vâng vâng dạ dạ ấy, nhưng bây giờ, thì không được.
Cô ấy cần một không gian yên tĩnh, ẩn giấu mình đi, không nghĩ gì, không làm gì.
“Nếu như dựa theo lí mà nói, cô hãm hại tôi trước, thì tôi hoàn toàn có thể không quan tâm đến sự sống chết của cô” Giản Đường chậm rãi nói: “Nếu như, cô có ý kiến với tôi, rồi trở thành lí do cô có thể tùy ý hãm hại tôi, vậy thì, tôi nghĩ, tôi có thể đem tất cả mọi thứ cô đã làm với tôi, trả lại cho cô.
Vả lại, Trân Mộc Mộc, cô cho rằng bây giờ cô sở dĩ có thể mạnh khỏe để đứng trước mặt tôi, là vì sao?”
Giản Đường bật cười, “Hoặc là, cô có thể đến làm phiền ông chủ một lần nữa, cô thử nghĩ xem, lần này anh ấy sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với cô?”
Không cần phải nói nhiều lời.
Nếu như Trân Mộc Mộc vẫn không hiểu, hoặc là, thực sự không hiểu, hoặc là, tự Trân Mộc Mộc không muốn hiểu.
“Tôi, tôi không biết chị đang nói gì. Giản Đường, chị quá kì lạ rồi, nói những lời vô lí thế này, chị không muốn giúp thì thôi, không cần thiết phải nói ra những lời vô lí như vậy để vứt bỏ đi sự hiềm nghỉ của chị”
Nếu như, từ “hiềm nghỉ” này, đối với những người bình thường mà nói, vậy cũng chỉ là cái ý nghĩa ở trong sách giáo khoa, vốn không có quá nhiều hàm ý, nhưng đối với Giản Đường mà nói, hai từ “hiềm nghỉ” này, cô lại cảm thấy sợ hãi và có ác cam.
Sắc mặt, với cái nhìn của mắt thường thì thấy xám xịt, hít thở sâu, rôi nhìn Trân Mộc Mộc, ngay cả đến giọng nói thô khàn, cũng có chút sắc bén, nhưng giọng nói của cô vẫn thô khàn như vật, cho dù có sắc bén, cũng chỉ khiến người khác cảm thấy không êm dịu đến kì lạ.
“Hiêm nghi? Trân Mộc Mộc”, lúc này Giản Đường tức giận rồi áp sát vào Trân Mộc Mộc, “Cô có biết ý nghĩa của từ ‘hiềm nghỉ này là gì không?
Hiềm nghi?
Hiềm nghỉ cái gì?
Tôi lại cần phải vứt bỏ hiềm nghỉ gì?
Là tôi đã hại cô sao?
Là tôi đã tố cáo cô sao?
Trân Mộc Mộc, cô có thấy mất mặt không?
Cô hại người khác, lại bị lộ chân tướng, cô lộ chân tướng, bị công ty điều tra được, cô lại quay ngược lại nói tôi không cầu cứu giúp cô? Trân Mộc Mộc, rốt cuộc, là ai đã cho cô dũng khí can đảm như vậy chứ?
Rốt cuộc là ai đã cho cô cái quyên được đăng chân lên đằng đầu như vậy chứ?”
“Chị, chị, …chị…” Trân Mộc Mộc choáng váng, mỗi một câu nói của Giản Đường, khiến cho cô ta phải lùi lại một bước, Giản Đường tiến lên từng bước, Trân Mộc Mộc lùi xuống từng bước, Giản Đường ở trước mặt này… sao lại không giống với Giản Đường của trước kia rồi?
“AI Giản Đường! Tôi biết rồi! Tôi biết rồi! Chị chính là giả bộ! Bộ dạng đáng thương kia của chị, đều là giả bộ hết!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]