Chương trước
Chương sau

Chương 147:
 
Đôi mắt màu cà phê của người đàn ông sáng lên, rồi lấy ra chiếc ví da, cầm ra một xấp tiền, “Trao đổi với em”, vừa nói, vừa đặt xấp tiền đó trước mặt Giản Đường: “Hãy nhớ rõ tên của tôi, tôi tên là Kane. Số tiền này, là số tiền để trao đổi với việc em phải nhớ tên của tôi”
 
Giản Đường nhìn vào xấp tiền trước mặt…ngẩn người ra.
 
Rồi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt: “Chỉ cần… nhớ tên của anh sao?”
 
Từ lúc nào, mà tiền, lại dễ kiếm như thế?
 
Giản Đường vẫn không hiểu, có những chuyện, cô ấy không hiểu, nhưng, nếu như Tô Mộng ở đây, nhất định sẽ hiểu ra.
 
Đôi mắt màu cà phê của Kane sáng lên, đột nhiên mỉm cười: “Đương nhiên” Không thể nào.
 
chỉ cần nhớ tên của anh ấy được… đây là con thú săn mà bây giờ anh ấy dốc lòng săn bản.
 
Tên… chỉ là bước đầu tiên.
 
“Không còn sớm rồi, tôi phải đi đây” Kane đứng dậy, anh thật sự rất cao, Giản Đường đứng bên cạnh anh, trông thấp hơn anh cả một cái đầu.
 
“Cậu chủ Kane, tôi tiễn…” anh, chưa nói hết câu, Giản Đường mở to mắt, trán của cô nóng lên, đột nhiên, chìa tay ra đẩy người đứng ở trước mặt, một tay che lên cái trán vừa được anh hôn: “Anh làm gì thế!”
 
Vết thương mới đó, chỉ vừa mới được cắt chỉ mà thôi.
 
Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là… anh ấy thậm chí có thể hôn lên môi của cô, trừ chỗ không thể này ra!
 
Cả người Giản Đường run rẩy.
 
Sự tức giận trước giờ chưa từng có, vẻ mặt căng thẳng của cô, đã phản bội tất cả của cô.
 
Kane không trả lời mà hỏi ngược lại, nheo mắt nói: “Không được sao?”
 
Không đượ!
 
cĐương nhiên là không đượ!
 
c Cô tức giận đến mức hai mắt đỏ cả lên, mạnh rẽ chỉ tay về phía cửa: “Không còn sớm rồi, cậu chủ Kane, mời cậu về cho”
 
“Tôi sẽ không xin lỗi em đâu.” Chiếc cằm tinh tế của Kane hơi hơi hếch lên, trên khuôn mặt khôi ngô, tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Quay người, lúc đôi chân thon dài sải bước đến cửa nhà của Giản Đường, thì dừng lại: “Vết thương không chữa trị, thì sẽ bị nhiễm trùng đấy”
 
Câu nói đầy ẩn ý.
 
Đôi mắt đỏ ửng của Giản Đường, nhìn về phía người đàn ông dần biến mất sau cánh cửa, hơi thở của cô có chút gấp gáp, bên tai vẫn văng vắng câu nói cuối cùng của anh nói.
 
“Liên quan gì đến anh! Liên quan gì đến anh!”
 
Anh thì biết cái gì! Chữa trị? Chữa trị thế nào! Bộ dạng tàn tạ như quỷ của cô ấy bây giờ, thì chữa trị thế nào! Lấy cái gì để chữa trị!
 
Cánh cửa vẫn mở, Giản Đường hít một hơi sâu, rồi chậm rãi thở ra, từ từ đi lên phía trước, cầm vào tay vịn của cửa, rồi đóng cửa vào.
 
Ngoài cửa có tiếng đập mạnh, khiến cô ấy lảo đảo hai bước.
 
“Trân Mộc Mộc?”
 
Ngoài cửa, Trân Mộc Mộc trông như ác quỷ, “Giản Đường, một kẻ giả nhân giả nghĩa!”.
 
“Chị nói chị cầu xin giúp tôi, chị đã cầu xin chưa? Chị muốn tỏ vẻ lương thiện sao?
 
Giản Đường, người không lương thiện nhất chính là chị!”
 
Trân Mộc Mộc vừa bước vào cửa, liền trút ra sự tức giận trong lòng.
 
“Chị có quan hệ với ông chủ đúng không?
 
Nếu chị đã có quan hệ với ông chủ, thì tại sao còn đi quyến rũ người đàn ông khác chứ, Tiêu Hằng, rồi cả người đàn ông ngoài quốc vừa nãy nữa.
 
Chị xem cổ họng tôi này, chị nghe đi, nếu như chị đã cầu xin giúp tôi, thì cổ họng của tôi sao phải sặc nước đến mức nhồi máu như thế này chứt Bác sĩ nói, cổ họng của tôi phải điều trị một thời gian dài mới khỏi, kể cả có khỏi rồi, thì cũng sẽ không hồi phục lại được như ban đầu nữa!
 
Chẳng phải chị nói sẽ giúp tôi xin tha thứ sao?
 
Tôi khẩn thiết thỉnh cầu chị như vậy, tôi thậm chí đã cúi đầu nhận sai với chị rôi, chị lại tỏ vẻ sẽ giúp đỡ tôi, nhưng thực ra chị không làm gì hết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.