Anh im lặng mà ăn, Lộ Kiêu Dương nhìn anh mang chiếc kính đen, nghĩ đến anh bị mất thị lực nhất định là gặp rất nhiều bất tiện, cầm lấy đôi đũa của mình gắp thức ăn vào bát của anh, "Cho anh này" 
Thẩm Trường Hà dừng một chút, không nghĩ tới cô lại đột nhiên quan tâm tới anh. 
Tần Phong vừa mới trở về đã nhìn thấy một màn này thì suýt chút nữa thở không ra hơi. 
Người phụ nữ này thế nhưng lại dùng chiếc đũa mình đã dùng qua gắp đồ ăn cho Thẩm Trường Hà. 
Ở trong mắt Tần Phong, cô cố ý làm như vậy là để khiến Thẩm Trường Hà cảm thấy ghê tởm. 
Cô ta sẽ không cho rằng Thẩm tiên sinh không nhìn thấy gì cả chứ? 
Thẩm Trường Hà đặt tay cầm đũa ở một bên, cách một chiếc kính đen nhìn Lộ Kiêu Dương gắp đồ ăn cho anh, Lộ Kiêu Dương mở đôi mắt trong suốt như pha lê, thấy anh không động đũa, liền nói: "Nếu anh không nhìn thấy thì tôi đút anh ăn nhé?" 
"Không cần" Thẩm Trường Hà trực tiếp cự tuyệt ý tốt của cô. 
Như sợ cô thật sự đến đút anh, anh cầm đôi đũa lên, vụng về gắp món ăn cô vừa đặt trong bát anh rồi ăn. 
Tay anh có chút run rẩy, bởi vì anh căn bản không nghĩ tới có một ngày, Lộ Kiêu Dương sẽ giống như thế này, thông cảm anh không thể nhìn thấy mà gắp đồ ăn cho anh! 
"Tốt nhất là anh đừng nhìn thấy, cho dù cả đời anh không thể nhìn thấy thì có liên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-sieu-cap-ngot-ngao-cua-lo-tieu-thu/2548470/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.