Cô nói: "Thật ra lần sau nếu anh muốn đi xuống lầu thì có thể tìm tôi, tôi nghĩ anh không nên đi lung tung như vậy, đi xuống cầu thang rất nguy hiểm đó." 
Lần trước lúc đi xuống cầu thang, cô đã bị trượt chân rồi lăn xuống dưới mặc dù vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. 
Thẩm Trương Hà như vậy, cô còn rất lo lắng cho anh. 
Thẩm Trường Hà nhìn cô gái này hoàn toàn xem mình như người mù, vô lực giải thích cùng cô. 
Nhưng sự quan tâm trong lời nói của cô, khiến anh cảm thấy rất ấm áp. 
Anh nhìn cô, nhịn không được hỏi: "Sao em lại ở đây?" 
"À, tôi nghe nói Lam Tinh đến đây, vừa nãy mới nghe Annie nhắc đến cái tên này, có chút tò mò muốn nhìn xem, nhưng ngại đi ra ngoài nên mới ở đây." Lộ Kiêu Dương nói: "Anh muốn đến phòng khách sao? Tôi dẫn anh đi nhé?" 
Thẩm Trường Hà không nói lời nào, Lộ Kiêu Dương xem như anh đồng ý. Cô vươn tay, nắm lấy ống tay áo anh, nói: "Anh đi theo tôi, đúng rồi, đi hướng này." 
Thật ra anh có thể nhìn thấy, nhưng muốn nhìn xem cô định làm gì. 
Lộ Kiêu Dương dắt anh đi về phía trước, ngay lúc này cô thật dịu dàng. 
Cô cũng được xem như là một người nhiệt tình, có đôi khi đang đi trên đường gặp ai đó cần giúp đỡ, cô sẽ giúp đỡ họ bằng tất cả tấm lòng. 
Bây giờ trong mắt cô, Thẩm Trường Hà bất quá cũng chỉ là một người cần sự giúp đỡ, cho nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-sieu-cap-ngot-ngao-cua-lo-tieu-thu/2548447/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.