Chương trước
Chương sau
Trợ lý đạo diễn nhìn cô một cái, nói: "Là đang quay MV bài hát mới của Thịnh tổng."

"T thần, anh định ra bài hát mới sao?" Lộ Kiêu Dương vô cùng sùng bái mà nhìn Thịnh Thư Hành.

Thịnh Thư Hành nói: "Mấy trăm năm chưa ra một bài rồi."

"Aaaa, hay quá! Vậy đến lúc đó anh có thể cho em một cuốn album có chữ ký được không ạ? T thần, em thật sự rất thích anh! Thật đấy thật đấy! Từ khi lên trung học, em đã bắt đầu nghe các bài hát của anh, nên em vô cùng thích anh." Ở trước mặt nam thần mình thích, Lộ Kiêu Dương không thể kiềm chế được chính mình.

Có thể có cơ hội nhìn thấy thần tượng của mình, cả đời cũng không có mấy lần như vậy, rụt rè cái rắm!

Thẩm Trường Hà và Trình Vũ Gia đi ra ngoài, vô tình thấy cô đang đứng bên cạnh Thịnh Thư Hành với dáng vẻ xin được chỉ bảo, vẻ mặt mê muội, trong mắt thiếu điều phát ra những vì sao.

Mà những lời cô nói, cũng rõ ràng truyền đến tai bọn họ.

Trình Vũ Gia theo bản năng nhìn thoáng qua Thẩm Trường Hà, nhớ lại màn trình diễn của Lộ Kiêu Dương ở đài truyền hình ngày hôm qua, cười nói: "Xem ra, cô ấy thật sự rất thích Thịnh tổng!"



Tần Phong nhìn phản ứng như trẻ con của Lộ Kiêu Dương, chỉ cảm thấy cô như vậy là đang ném mặt mũi của Thẩm tiên sinh.

Dù sao cũng là Thẩm phu nhân, cô có thể lễ độ một chút được hay không?

Nói với Trình Vũ Gia: "Gần đây phu nhân vừa mới từ bệnh viện trở về, rất nhiều chuyện không nhớ rõ."

Trình Vũ Gia nói: "Nhưng cô ấy có vẻ như rất thích Thịnh tổng."

Trình Vũ Gia luôn e sợ thiên hạ không loạn.

Tần Phong nhìn anh ta, chỉ cảm thấy đau đầu, Trình tổng à, ngài cũng đừng làm loạn thêm nữa!

Bây giờ anh thật sự rất sợ Lộ Kiêu Dương lại ầm ĩ với Thẩm tiên sinh.

Trong mắt Lộ Kiêu Dương chỉ có Thịnh Thư Hành, cũng không phát hiện ra Thẩm Trường Hà và Trình Vũ Gia đi tới, vẫn là Annie kéo tay áo của cô nhắc nhở, cô mới nhìn thấy Thẩm Trường Hà.

Vừa nhìn thấy anh, trong đầu cô bỗng nhiên chợt hiện lên sự việc lúng túng với Thẩm Trường Hà tối hôm qua.

Kỳ thật cũng không phải chuyện gì to tát lắm, chỉ là bây giờ nghĩ lại, thì cảm thấy xấu hổ, bản thân muốn chạy trối chết.

Cô nhìn thoáng qua Thịnh tổng, nói: "Thịnh tổng, đừng quên ký tên cho em nhé! Em còn có chút việc, đi trước đây."



Cô nhanh chóng từ bên cạnh Thịnh Thư Hành mà chạy ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức Annie cũng chưa kịp phản ứng.

Lộ Kiêu Dương chạy ngang qua bọn họ, Tần Phong nhìn cô, chào hỏi: "Phu nhân."

"Tôi đi toilet." Lộ Kiêu Dương cúi đầu, cũng không quay đầu lại.

Thẩm Trường Hà thấy cô trốn tránh mình như chuột nhìn thấy mèo, có chút khó hiểu, anh....đáng sợ như vậy sao?

.....

Lộ Kiêu Dương về đến phòng, ngồi xuống, nghĩ đến Thẩm Trường Hà, lúc này cô có một loại xúc động muốn dọn đi.

Bởi vì không biết tại sao, vừa nhìn thấy anh, cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

Có thể là bởi vì người đàn ông này là chồng của cô, nhưng cô vẫn chưa thể thật sự xem anh là chồng của mình.

Ngay cả sự tồn tại của Thịnh Thư Hành, cũng không thể thắng được ý muốn chạy trốn này của cô.

Cô đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Trường Hà đeo kính đen xuất hiện ở cửa.

Hôm nay trời không lạnh lắm, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo len màu xanh đậm.

Thẩm Trường Hà nhìn cô, đang định nói, lại phát hiện phản ứng của Lộ Kiêu Dương còn nhanh hơn anh, thoáng cái đã rúc vào sau giường, giống như làm thế này thì không ai nhìn thấy được cô.

Thẩm Trường Hà "...."

Anh ngừng lại, không nói gì thêm, mà trực tiếp đi vào.

Lộ Kiêu Dương ngồi chồm hổm ở một bên, thấy Thẩm Trường Hà đi đến, cũng không dám mở miệng.

Có trời mới biết tại sao vừa nãy cô lại đi trốn!

Hình như bây giờ, lại càng xấu hổ hơn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.