Khuôn mặt Thẩm Trường Hà gần như kề sát vào cô, hơi thở của anh gần ngay trước mắt.
Lộ Kiêu Dương tưởng rằng anh muốn hôn cô, lại chậm chạp không có tiến lên.
Đột nhiên cảm thấy rất ngu ngốc!
Con mẹ nó, nếu anh quả thật muốn hôn cô, cô nên đẩy anh ra mới đúng, cô nhắm mắt làm cái gì?
Cô mở mắt ra, cẩn thận nhìn người đàn ông trước mắt này...Nín thở, sợ hơi thở của mình xúc phạm đến anh.
Thẩm Trường Hà lại dừng ở trước mặt cô, chậm chạp không di chuyển.
Cô không biết anh muốn làm gì.
Dần dần, cảm thấy tim mình đập thình thịch, thình thịch, thình thịch...mà nhảy dựng lên, càng lúc càng mạnh hơn.
Cô nhìn Thẩm Trường Hà, lui về phía sau, dè dặt nói: "Cái đó...anh sắp đè lên tôi rồi."
Thẩm Trường Hà nói: "Ừ, tôi biết."
Lộ Kiêu Dương nói: "Mắt anh thấy được?"
Cô có chút hoài nghi.
Thẩm Trường Hà nói: "Thính lực của tôi khá tốt. Em nói chuyện với tôi, tôi đương nhiên biết em ở đâu."
"Thì ra là như vậy." Lộ Kiêu Dương vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ, nhất định là anh không nhìn thấy cô, cho nên mới cách cô gần như vậy.
Cô vươn tay đẩy anh một cái, "Anh đi ngủ đi."
Tim cô đập rất mạnh, mặt nóng như lửa đốt.
Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Cảm giác này, giống như là uống rượu vậy, choáng váng.
Thẩm Trường Hà hỏi: "Xem lâu như vậy, có cảm giác gì không?"
Thanh âm của anh rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-sieu-cap-ngot-ngao-cua-lo-tieu-thu/2548288/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.