Ngữ khí của anh rất dịu dàng, cũng rất nghiêm túc.
Nhưng Lộ Kiêu Dương càng khẩn trương, lại càng không quen.
Người đàn ông này rõ ràng chính là cầm sắc giết người!
Mặt nóng lên, cô cầm lấy chiếc đũa, cúi đầu, không muốn để anh thấy sự căng thẳng của mình: "Không cần."
A Ly: "..."
Hở, Sao hôm nay ba ba khác thường thế?
Bình thường không phải đều là mẹ gắp đồ ăn cho ba sao!
Ba như vậy sẽ bị bại lộ nha!
Nghĩ đến đó, A Ly mau chóng nháy mặt với Thẩm Trường Hà, nháy mắt ra hiệu.
Nhưng hết lần này đến lần khác Thẩm Trường Hà vẫn luôn nhìn Lộ Kiêu Dương, tiểu gia hỏa vô cùng gấp gáp.
Ngược lại, Lộ Kiêu Dương ngẩng đầu, nhìn thấy một màn này, hỏi: "Mắt con làm sao vậy? Không thoải mái sao? Để mẹ xem nào."
"Không phải ạ."
A Ly nhìn Lộ Kiêu Dương, không biết nên làm gì bây giờ.
"Mẹ."
"Sao thế?" Lộ Kiêu Dương nhìn đôi mắt to tròn của cậu, hình như cũng không có gì khác thường.
A Ly nói: "Mẹ sẽ không đi nữa, đúng không ạ?"
"..."
Nếu như muốn hỏi, Lộ Kiêu Dương đã từng có lần nào xúc động muốn rời đi chưa, thật ra là có.
Chỉ cần nhớ đến những lúc mắt Thẩm Trường Hà thấy được, mà mình lại làm nhiều chuyện mất mặt như vậy.
Nhưng khi nghe thấy A Ly hỏi như thế, cô cười nói: "Tại sao con nghĩ mẹ muốn đi."
A Ly nói: "Bởi vì ba nói, nếu mẹ biết mắt ba tốt lên, mẹ sẽ rời đi."
"..." Lộ Kiêu Dương nghe xong, suy nghĩ một hồi, ý vị thâm trường nhìn về phía Thẩm Trường Hà đang gắp đồ ăn.
Người đàn ông này aaa!
Một mình anh ta hố cô là đủ rồi, thế mà còn kéo theo đứa nhỏ cùng nhau hố cô?
Thẩm Trường Hà bị cô nhìn chằm chằm, cũng không nhìn cô.
Lộ Kiêu Dương nói: "Thẩm tiên sinh thật là lợi hại, vậy mà lại kéo theo đứa nhỏ cùng nhau lừa gạt tôi?"
Thẩm Trường Hà gắp đỗ xanh cho cô: "Món này ăn ngon."
Anh thật biết cách chuyển chủ đề.
Ngay cả A Ly cũng biết việc này, Lộ Kiêu Dương lúc này lấy lại tinh thần, phản ứng lại: "Tôi thấy không chỉ có A Ly, mà Tần Phong bọn họ cũng theo anh lừa gạt tôi."
Nói đến đây, cô liếc nhìn Tần Phong vừa mới đi vào.
Tần Phong: "..."
Đột nhiên bị Lộ Kiêu Dương nhìn một cái, anh chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Anh mau chóng chào hỏi, "Phu nhân, chào buổi sáng."
Lộ Kiêu Dương nói: "Anh Phong, chào buổi sáng."
Cô nhìn những người này, từng người từng người một cũng một bó tuổi rồi, thế mà lại ấu trĩ như thế.
Lộ Kiêu Dương mười tám tuổi cảm thấy mình trưởng thành hơn bọn họ rất nhiều.
.....
Cô nói với Thẩm Trường Hà: "Anh thực sự rất ngây thơ."
Thẩm Trường Hà không giải thích.
Anh cũng cảm thấy rất ngây thơ.
Nhưng không phải là vì sợ mất cô sao?
Lộ Kiêu Dương cúi đầu ăn mấy món, tự mình cầm đũa gắp.
Mỗi ngày cô bị Annie bỏ đói, dạ dày nhỏ đi nên thực ra ăn không nhiều lắm, ăn chỉ để thỏa mãn cơn thèm.
Thẩm Trường Hà nhìn cô, nói: "Cho nên, em sẽ không rời đi, đúng không?"
Kỳ thật anh không xác định trong lòng cô nghĩ như thế nào, dù sao vẫn hy vọng có thể nhận được lời bảo đảm từ cô, anh mới yên tâm.
Giờ phút này, Lộ Kiêu Dương nghe Thẩm Trường Hà nói, tâm tình lại có mấy phần phức tạp.
Trước đây cô đã từng nói với anh, chờ cô biết rõ chân tướng mọi chuyện, cô sẽ rời đi, không gây thêm phiền phức cho anh.
Cô đã biết sự thật về việc mình muốn ly hôn và về việc ngoại tình.
Hiện tại, nghe Thẩm Trường Hà nhắc tới chuyện có muốn rời đi hay không, Lộ Kiêu Dương không khỏi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Cô rất muốn hỏi, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn với vợ mình như thế, tại sao chỉ biết lo cho công việc của anh mà đối với mình lại chẳng hề quan tâm.
Nếu như không phải cô đối với anh thật sự quá tuyệt vọng, sao cô lại có thể lao vào con đường ly hôn?
Thậm chí sau cùng xảy ra tai nạn xe, ở trong mắt người khác cũng chỉ cảm thấy cô là vì Giang Hành mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]