Chương trước
Chương sau
"..."

Lộ Kiêu Dương đứng ở trước mặt anh, vô thức nắm chặt ngón tay.

Cô nhìn Thẩm Trường Hà, giải thích: "Sao có thể chứ? Chỉ là tùy tiện nói mà thôi."

Thẩm Trường Hà nghe xong, lòng chua xót mà cười, "Diễn như vậy không cảm thấy mệt mỏi sao? Ở trong lòng Lộ tiểu thư, tiền còn quan trọng hơn anh. Là anh quá ngây thơ rồi...lại mong đợi chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa..."

"Em..." Lộ Kiêu Dương nhìn Thẩm Trường Hà, cảm thấy có chút vô lực, dứt khoát chẳng muốn giải thích nữa, "Anh cái người này, em giải thích với anh, anh lại không nghe. Được rồi, nếu anh cảm thấy, em là vì tiền của anh, vậy chính là vì tiền của anh đấy! Vốn em cũng không nhớ rõ anh, bởi vì ba mẹ em, em mới có thể ở bên cạnh anh."

Lộ Kiêu Dương mím môi, không rõ anh uỷ khuất cái gì!

Cô cũng rất ủy khuất đấy!

Cũng không có so đo với anh chuyện trước kia anh đối với cô không tốt.

Thẩm Trường Hà nhìn Lộ Kiêu Dương, bất đắc dĩ dời ánh mắt đi nơi khác. Nhìn anh có vẻ rất khó chịu.

Lộ Kiêu Dương ngẩng đầu, nhìn thấy đường nét quai hàm hoàn mỹ của anh, trong ánh mắt anh như có tuyết rơi, không còn là bộ dáng ánh dương quang rực rỡ nữa.

Không biết tại sao, cô không cảm thấy mình làm sai cái gì, nhưng nhìn anh như thế, liền cảm thấy không nỡ.

.....

Thẩm Trường Hà hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, mới quay đầu nhìn về phía cô.

Ánh mắt anh trở nên vô cùng sắc bén, khiến Lộ Kiêu Dương kinh hãi trong lòng, nói: "Anh muốn làm gì?"

Anh cao lớn như thế, nếu đánh nhau, cô nhất định là không đánh lại anh.

Thẩm Trường Hà duỗi tay, nắm lấy cánh tay tinh tế của cô. Truyện Khoa Huyễn

Lúc này trên người Lộ Kiêu Dương đang mặc là bộ đồ kiểu sườn xám, cô chưa mặc bao giờ, vừa mới nói thử kiểu này xem, mặc ở trên người, cánh tay trông mảnh khảnh, vòng eo cũng gầy nhỏ.

Thẩm Trường Hà dễ dàng nắm tay cô, đi ra cửa.

Lộ Kiêu Dương giãy dụa nói: "Anh cái người này, nói thì cứ nói, đừng có động tay chứ! Dù cho anh có bắt nạt em, động thủ đánh em, em không thích anh thì chính là không thích anh. Anh không quản được em."

Anh thoạt nhìn cũng không giống cái bộ dạng bạo lực gia đình, sẽ không động thủ đánh cô chứ?

Sẽ không đi?

Thẩm Trường Hà lôi cô vào phòng ngủ, ấn cô xuống ghế sofa, nghe mấy lời này của cô, mỗi một câu nói của cô như là dao găm đâm vào tim anh.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô một cái, ánh mắt rất lạnh lẽo, Lộ Kiêu Dương sợ tới mức trái tim run rẩy.

Cô nhìn Thẩm Trường Hà, rất muốn giải thích, nói: "Anh đừng như vậy, chúng ta thương lượng kỹ càng một chút..."

Anh lại đi ra ngoài.

Anh vừa đi, Lộ Kiêu Dương ngồi trên ghế sofa, trong lòng vô cùng thấp thỏm, nghĩ xem không biết bây giờ có nên nhân cơ hội này chạy trốn hay không.

Thẩm Trường Hà đi vào thư phòng, trong phòng ngủ của họ có một thư phòng, cô thấy anh đang tìm thứ gì ở trong đó.

Anh muốn làm gì? Ly hôn?

Lộ Kiêu Dương cầm điện thoại, gửi cho Annie một tin nhắn, "Có lẽ chị chết chắc rồi, anh ấy muốn ly hôn với chị."

Một khi ly hôn, khẳng định ba mẹ cô sẽ lại oán hận cô.

Sau đó những người đó trong công ty, lại muốn xem trò cười của cô.

Trong lòng Lộ Kiêu Dương uất ức, sớm biệt vậy, cũng sẽ không để anh công khai, như vậy cho dù thật sự ly hôn thì cũng không bị mất mặt.

Annie nói: "Vậy làm sao bây giờ? Chị cầu xin ngài ấy! Giải thích rõ với ngài ấy đi!"

"Nhưng chị..." Lộ Kiêu Dương nói: "Chị giải thích anh ấy cũng không nghe!"

Vừa rồi cô không phải là không có giải thích.

Annie nói: "Chị liền nói thích ngài ấy đi! Không được thì đè ngài ấy xuống. Nếu như ly hôn, chị nghĩ xem Long tổng sẽ đối xử với chị như thế nào. Hôm nay chị mới nói với ông ấy là muốn cướp phòng làm việc của ông ấy đấy."

Còn khi dễ Lương Thiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.