Buổi sáng, bọn họ phải ngồi xe đi đến sân bay, mấy người khách mời bọn họ đi cùng một chuyến bay, xe của tổ chương trình sẽ đưa họ đến sân bay.
Khi Lộ Kiêu Dương tới cửa, thấy Quý Hải Dương ở đó.
Cô đi tới, để nhân viên phục vụ đem đồ cô đều cất lên xe, cô nhìn Quý Hải Dương, nói: "Sao em không đi lên?"
"Chị không sao chứ?" Quý Hải Dương nhìn về phía Lộ Kiêu Dương.
Lộ Kiêu Dương nói: "Em nói cái gì?"
Cô nghe không hiểu.
Quý Hải Dương nói: "Chuyện tối hôm qua, em không biết rõ liền kéo chị vào."
"Em không nói chị cũng đã quên." Lộ Kiêu Dương căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng, chẳng những không để trong lòng, mà cô còn ngủ được rất ngon.
Cô nói với Quý Hải Dương: "Chị hiểu ý của em."
Mấy người khác không thích cô, nhưng Quý Hải Dương xem cô như người một nhà, cậu cũng không có ác ý.
Cô nhìn Quý Hải Dương, nói: "Lên xe thôi."
Trên xe, Diệp Mạn đã lên xe ngồi ở phía trước, Lộ Kiêu Dương thấy cô ta, cười cười, "Mạn tỷ."
Diệp Mạn thấy Lộ Kiêu Dương, càng khó chịu nhăn mặt lại.
Cô ta rất tức giận bởi vì cô ta rời nhóm, nhưng mấy người khác không rút khỏi nhóm.
Dẫn đến hiện tại tất cả mọi người đều ở trong nhóm, chỉ thiếu mỗi cô ta.
Lộ Kiêu Dương thấy cô ta không để ý tới mình, tâm tình càng tốt hơn.
Một người chán ghét bạn, vừa thấy bạn liền sẽ bị bạn làm cho bực bội, tâm trạng có thể không tốt sao?
Lộ Kiêu Dương tới phía sau ngồi xuống, cô và Quý Hải Dương đều ngồi ở hàng cuối, tiện thể trao đổi một chút về lộ trình và nhiệm vụ của họ.
Lộ Kiêu Dương hỏi: "Em đã từng đến đó chưa?"
"Lúc trước đã tới."
"Vậy tốt quá, chị chưa từng đến đó." Lộ Kiêu Dương có chút hâm mộ nói.
Quý Hải Dương nhìn cô một cái, nói: "Trước đây em đi chung với chị."
Khi đó cũng là tổ chương trình của bọn họ thi đấu, tổ chương trình sắp xếp thầy trò đi cùng nhau, cậu đi theo Lộ Kiêu Dương.
Khiến Quý Hải Dương không ngờ tới chính là hiện tại Lộ Kiêu Dương cũng không nhớ rõ những chuyện này.
Cậu nhìn Lộ Kiêu Dương, nói: "Cô Lộ, chuyện trước kia chị vẫn không nhớ ra được sao?"
Lộ Kiêu Dương nghĩ thầm, sợ rằng cả đời này cũng không nhớ nổi.
Cô nói: "Chắc là vậy. Nhưng mà không sao!"
Quý Hải Dương nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lộ Kiêu Dương, cười. Tuy rằng bây giờ Lộ Kiêu Dương cũng không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng cô thoạt nhìn rất vui vẻ, vậy là đủ rồi.
Đến nơi, điện thoại di động của bọn họ đều sẽ bị lấy đi và phải dựa vào năng lực của mình, từng đội sẽ phải tìm ba món ngon trên thẻ nhiệm vụ.
Tưởng chừng đó là một việc rất đơn giản, nhưng ở nơi đất khách quê người, không có điện thoại di động trợ giúp, thẻ nhiệm vụ còn là chữ Nhật, phải tìm được món ngon trên đó, còn rất khó khăn.
Đến việc giao tiếp cũng là một vấn đề rất lớn.
Lộ Kiêu Dương và Quý Hải Dương đi cùng nhau, người quay phim luôn đi theo hai người họ.
Hai người đứng ở khu chợ bán đồ ăn, Lộ Kiêu Dương nói: "Món này có vẻ ăn ngon lắm."
Đối với người ăn hàng mà nói, đi đến đâu cũng thấy đồ ăn ngon.
Quý Hải Dương nói: "Vâng."
Cậu là kiểu người ăn cái gì cũng không béo, một chút áp lực cũng không có.
Lộ Kiêu Dương nói: "Nếu không chúng ta mua một ít cái này đi?"
"Không có tiền." Tiền đều là do tổ chương trình phát, chỉ đủ cho bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, nếu như tiêu hết, có thể sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được.
Lộ Kiêu Dương: "..."
Cô và Quý Hải Dương không thể làm gì khác hơn là đi dạo một vòng, cũng không biết người khác hòan thành nhiệm vụ chưa, ngược lại hai người họ cũng không nóng nảy, tâm thái tốt.
Đi không bao lâu, liền thấy Vương Thi Dương.
Diệp Mạn không có đi cùng cô ấy.
Cô ấy hỏi đường cả buổi, cũng không thể giao tiếp được, chủ quầy vẻ mặt áy náy chỉ xua tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]