Từ Tư Triết nghe Quan Dực nói thì hô hấp cứng lại, anh không chớp mắt nhìn omega đang ngồi dưới đất, "Cậu đang nói cái gì? Đứa bé?"
Quan Dực nhìn Từ Tư Triết, đáy mắt Từ Tư Triết đỏ chót sắc mặt lại tái nhợt, cậu có hơi sợ nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Vâng, một bé omega."
Cậu vừa dứt lời, tiếng cười của alpha vang lên, tiếng cười khàn khàn nghe có chút chói tai, Quan Dực không nhịn được bắt đầu run rẩy, sau đó cậu bị alpha thô bạo nhấc dậy từ mặt đất.
Cằm của omega bị Từ Tư Triết nắm chặt, anh cắn răng nghiến lợi nhìn người trước mắt, "Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?"
"Trở về với em." Quan Dực nhìn anh, nói rõ từng câu từng chữ, "Trở về với em đi."
Từ Tư Triết dừng lại một chút, sau đó buông tay ra như thể chạm phải một cái gì bẩn thỉu lắm, "Không thể, Quan Dực."
Anh cúi đầu đối diện với Quan Dực, "Đời này tôi không thể trở lại chỗ đó." Sau đó anh định rời đi.
"Đứa bé thì sao?" Quan Dực hỏi.
Từ Tư Triết dừng bước lại, quay đầu, giọng nói mang theo một chút trào phúng không rõ, "Rốt cuộc là tại sao cậu lại cho rằng tôi sẽ để ý đến đứa bé đó chứ? Nó..."
"Nó quá chăng chỉ là thứ tôi lưu lại trong lúc động dục mất trí." Từ Tư Triết nuốt một ngụm nước bọt xuống, sau đó tiếp lời: "Chỉ là thứ mà cậu muốn dùng để trói buộc tôi, là thứ có thể lợi dụng được thôi."
Quan Dực nghe anh nói như vậy thì trong đầu ong lên một tiếng, cõi lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-rang-buoc/140654/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.