Từ Tư Triết có chút không hiểu, tại sao Quan Dực ngày nào cũng ngoan ngoãn uống thuốc trước mặt anh mà vết thương trên người cậu ta lại lành chậm như thế, thậm chí ngay cả nơi riêng tư yếu đuối nhất cũng tiêu sưng chậm một cách lạ thường.
Anh cau mày, suy nghĩ một chút, sau đó vẫn quyết định gọi điện thoại hỏi Ngô Niên Bách.
"Hở?" Bên kia đáp lại.
Từ Tư Triết hắng giọng một cái, "Tôi hỏi anh chuyện này."
"Nói đi."
"Tại sao thuốc của anh lại có tác dụng chậm thế?" Anh hỏi.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó Ngô Niên Bách hỏi: "Có uống thuốc đúng liều không?"
"Có." Từ Tư Triết khẳng định, "Ngày nào tôi cũng nhìn cậu ta uống. Đã qua cả tuần mà thương tích trên người cậu ra vẫn còn, tuy rằng có hơi đỡ hơn một tí nhưng tốc độ này vẫn quá chậm."
Anh hỏi thêm: "Anh kê đơn gì đó?"
"..."
Ngô Niên Bách im lặng một lát, hỏi ngược lại, "Cậu xác định cậu ta nuốt xuống không?"
"..." Lần này đến phiên Từ Tư Triết im lặng.
Đúng thật là anh có trông coi Quan Dực uống thuốc nhưng mỗi lần thấy Quan Dực bỏ thuốc vào miệng bắt đầu uống nước là anh sẽ bỏ đi nên anh đương nhiên không biết rốt cuộc Quan Dực có nuốt thuốc xuống hay không.
"Không thể nào." Anh nói.
"Tại sao không thể?" Ngô Niên Bách hỏi.
Bởi vì cậu ấy sợ đắng, cũng sợ đau.
Từ Tư Triết nghĩ như vậy.
Nhưng sau đó anh mới phát hiện câu nói vừa rồi của mình nực cười đến nhường nào, trong thời kỳ động dục anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-rang-buoc/140653/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.