Khương Thượng Nghiêu sững lại, ngay lập tức hiểu ý cô, vô cùng ngượng ngùngđáp: "Một người. Chỉ một người thôi".
Khánh Đệ nghe xong liếc xéo anh một cái, miệng hé mở như muốn cười, nhưng lạivội vàng mím chặt.
Xuống dưới lầu, anh theo thói quen đưa tay về phía sau, muốn nắm tay ngườiyêu, nhưng cô đã nhanh hơn một bước đút hai tay vào túi áo khoác. Trong buổi tốimùa đông họ gặp nhau đầu tiên sau hai năm xa cách, cô cũng như vậy, không biếtvô tình hay cố ý từ chối anh.
Khánh Đệ dừng bước, ánh mắt như muốn hỏi sắc mặt kém vui của anh vì đâu màcó. Khương Thượng Nghiêu nhìn cô, rồi giơ tay về phía cô.
Bàn tay to dày quen thuộc, đường chỉ tay sâu như dao khắc, Khánh Đệ nhìn lòngbàn tay anh, trong đầu bỗng hiện lên những hình ảnh của quá khứ. Chiếc lá phongđỏ giờ vẫn đang được kẹp trong cuốn Cơ sở sáng tác kịch bản mà cô yêu thích, nóvẫn luôn theo cô từ làng Vọng Nam đến thành phố Tứ cửu.
Lòng hoài niệm, cô ngước mắt nhìn anh. Bàn tay Khương Thượng Nghiêu vẫn giơthẳng không cử động, sự bất mãn trong mắt dần nhạt đi, hóa thành nỗi mong mỏiđợi chờ.
Khánh Đệ rút tay khỏi túi áo khoác, chầm chậm đặt vào tay anh, cảm giác giốnghệt như trong ký ức, rất đỗi ấm áp và mạnh mẽ.
Anh dùng lực siết chặt tay người yêu, dường như đang muốn chắc chắn sự tồntại của cô, rồi dắt cô đi về phía trước.
Con đường lớn bên ngoài khu tập thể đường sắt dẫn thẳng đến Cung Văn hóa. Haibên đường, cửa hàng mọc san sát, nghiễm nhiên trở thành khu buôn bán mới củathành phố cũ kỹ Vấn Sơn. Ánh đèn điện sáng trưng tựa hàng ngàn vì sao lấp lánh.Khương Thượng Nghiêu nhìn sang Khánh Đệ bước kề bên, mắt cô là ngôi sao sángnhất trong những ngôi sao đó.
"Mấy hôm nay mẹ em thường xuyên đến khách sạn, bố em không có ý kiến gìchứ?"
Khánh Đệ lắc đầu. "Người như bố em thực ra rất yếu đuối. Hai chị em em rờikhỏi nhà, chỉ còn mẹ có thể hầu hạ phục dịch ông. Giờ ông cũng già rồi, cùng lắmlà mắng mấy câu, không thể động tay động chân nữa." Khánh Đệ ngập ngừng, rồinghi hoặc hỏi: "Còn anh? Người kia, đã gặp lại chưa?".
Biết Khánh Đệ muốn nhắc tới ai, Khương Thượng Nghiêu lặng lẽ gật đầu.
Sau cuộc gặp gỡ biểu dương mười nhân tài kiệt xuất toàn tỉnh, Đoàn thanh niênmở tiệc thiết đãi ở tỉnh ủy. Tối đó, một chiếc xe con đón Thượng Nghiêu vào tòanhà số một ở đại viện tỉnh ủy. Trong thư phòng, hai cha con ngồi đối mặt vớinhau hoàn toàn không có cảnh kích động gặp lại sau những ngày chia ly như ngườibình thường khác. Khương Thượng Nghiêu thẳng thắn thừa nhận anh đã biết tất cả.Ba Tư Cần cũng tỏ thái độ đau khổ và hối hận với việc đã xảy ra trong quákhứ.
"Mẹ anh bị giày vò cả một đời, lúc già mới có chút cảm giác thảnh thơi. Làcon trai duy nhất của mẹ, anh phải có trách nhiệm đảm bảo cuộc sống vui vẻ thanhthản cho mẹ những tháng ngày còn lại. Bất cứ thay đổi hay sự phá hoại nào, anhcũng không muốn thấy, cũng sẽ cố gắng để tránh." Khương Thượng Nghiêu nghiêngđầu nhìn Khánh Đệ, "Đây là những lời anh trực tiếp nói với ông ấy".
Khánh Đệ nhìn anh thăm dò, rất lâu sau mới khẽ thở dài, "Em cứ tưởng…".
"Em tưởng gì? Tưởng anh sẽ nới lỏng để thắt chặt, hay như Hắc Tử nói, cái cộtvững như thế không ôm thật đáng tiếc?". Anh tức giận hằm hằm trừng mắt nhìnKhánh Đệ. Thấy cô cười dịu dàng, anh mới thả lỏng, cười theo, "Có ông ấy thìnhững ngày sau này của anh chẳng qua cũng chỉ tươi sáng hơn một chút, công việcthuận lợi hơn một chút. Không có ông ấy, anh vẫn như trước đây, có sự nghiệp củariêng mình, có điều muốn phát triển thì mất sức nhiều hơn thôi. Vì một ngườikhông quan trọng, hy sinh sự vất vả và kiêu ngạo ba mươi năm qua của mẹ, giốngnhư em đã nói, thả mồi bắt bóng, thật không đáng".
Thấy anh trịnh trọng và quyết liệt như thế, Khánh Đệ cười rạng rỡ.
"Không nói mấy chuyện này nữa. Hôm qua anh đã bàn với mẹ rồi, căn hộ nhỏ tầngdưới sắp hết hạn cho thuê, ý mẹ anh là không tham chút tiền cho thuê nhỏ nhoi đónữa, đợi người thuê nhà chuyển đi, bảo Ái Đệ chuyển về đây ở."
Đây cũng là việc mà Khánh Đệ đang suy nghĩ, Ái Đệ nếu thật sự ly hôn, ít nhấtcũng mất vài tháng mới có kết quả. Mặc dù phòng ở khách sạn cô và Ái Đệ ở bâygiờ là phòng thuê lâu dài của Khương Thượng Nghiêu, nhưng cũng chẳng phải cáchhay, cô cũng không thể ở lại Vấn Sơn mãi.
"Việc này em sẽ bàn với Ái Đệ, tiền thuê nhà không thể không trả, nhưng giờtình hình kinh tế của nó không ổn, có thể chỉ trả được thấp hơn. Ngoài ra, anhHắc Tử rốt cuộc đang nghĩ gì? Hai anh em anh đang tính toán điều gì? Anh ấykhông sợ bảo vệ em gái em như thế, người ta sẽ nói ra nói vào hay sao? Hơn nữa,anh cũng biết em không tán thành. Ái Đệ đã vấp ngã một lần, phải cho nó chútthời gian để nhìn rõ con đường phía trước."
Khánh Đệ liếc nhìn anh, chậm rãi nói: "Anh gọi một cú điện thoại đã mời đượcluật sư Nghiêm đến, sau đó không hỏi han gì nữa, chẳng phải muốn tạo cơ hội choanh Hắc Tử sao, để anh ấy đóng vai trò anh hùng cứu mỹ nhân với Ái Đệ?".
"Khánh Đệ, nếu em không hài lòng về biểu hiện của anh, thế này đi, ngày maianh nghỉ phép, đích thân đến nhà họ Hướng hù dọa họ một trận. Nếu cần, anh sẽgọi một tên như Vương Bá Long béo núc trần trùng trục đi cùng."
"Em đang nói nghiêm túc!"
"Được, được, chúng ta nói chuyện nghiêm túc." Thấy cô hờn dỗi, Khương ThượngNghiêu vội vàng nghiêm chỉnh, "Tính cách của Hắc Tử là thế, nếu không nói thẳngra, cậu ấy sẽ chịu đựng một mình. Nếu đã nói hết ra rồi, cậu ấy phải làm đếncùng, như vậy mới không phải gánh hư danh. Vì vậy, dù anh muốn ngăn cậu ấy cũngchẳng ngăn được. Còn việc tán thành hay không, Khánh Đệ, cuộc đời của Ái Đệ làcủa cô ấy, đi con đường nào do trải nghiệm và tâm trạng của mỗi người quyếtđịnh, em có thể hướng dẫn, nhưng đừng lựa chọn thay Ái Đệ".
Khánh Đệ mím chặt môi, dù cô vẫn luôn yêu anh sâu sắc, nhưng chưa bao giờ cóý định can dự vào cuộc sống của anh, lúc nào cũng suy nghĩ cho người mình yêu.Không thể phủ nhận, đúng là cô có tâm lý bảo vệ em gái, Khánh Đệ vẫn bướng bỉnhnói: "Anh Hắc Tử và Ái Đệ không hợp đâu, hai người tính cách đều ngang ngạnhương bướng. Còn nữa, gian hàng ngoài chợ do Hướng Lôi đứng tên ký hợp đồng. Nhàanh ta nhất định sẽ không để Ái Đệ làm tiếp. Em đang suy nghĩ, nếu đồng ý, Ái Đệcó thể đến Bắc Kinh sống cùng em. Chỉ cần chăm chỉ, cuộc sống chắc chắn tốt hơnbây giờ".
Nếu đến Ái Đệ cũng muốn rời bỏ Vấn Sơn, anh có thể biết trước cuộc sống tươnglai sắp tới của mình. Anh sẽ thành khách hàng thường xuyên của hãng hàng khôngquốc gia. Đây còn là cái kết tốt nhất, còn xấu nhất thì... chuyện này quyếtkhông thể được. Khương Thượng Nghiêu trầm ngâm hồi lâu, cố gắng giảm nhẹ giọng,nói: "Hợp hay không cũng giống như mua giày ấy, phải tự mình thử mới biết, ngườibên cạnh sao biết được".
Trong lúc hai người bọn họ thảo luận tới việc trọng đại cả đời Ái Đệ, cô đãxác định đôi giày hiện tại không vừa chân mình. Sau khi tiễn mẹ lên taxi, quayđầu chuẩn bị vào khách sạn, phía sau cái cột bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng quenthuộc, Hướng Lôi từ từ bước đến, lắp bắp gọi cô, "Ái Đệ".
Ngày nào cũng gặp nhau thì không thấy gì, giờ gặp lại sau cuộc chia ly, Ái Đệmới nhận ra sau khi kết hôn ngoại hình của Hướng Lôi đã thay đổi quá nhiều. Bịcuộc sống chèn ép tới mất hết tự tin, co co rúm rúm, chẳng khác nào người đànông trung tuổi mất hết nhuệ khí vậy. Mấy năm trước, Hướng Lôi vẫn còn hình dángcủa một thiếu niên bừng bừng sức sống.
Ái Đệ có chút mềm lòng, cuối cùng người đàn ông ấy cũng đã rất nhiều lần nhẫnnhịn trước tính khí nóng nảy của cô, cuối cùng người đàn ông ấy cũng có gan vượtqua nỗi xấu hổ tặng cho cô nụ hôn của mình. Sống trong sự kìm kẹp giữa mẹ và vợ,cuộc sống của Hướng Lôi cũng chẳng dễ chịu gì.
Cô đi về phía Hướng Lôi, khẽ hỏi: "Sao anh lại đến đây? Mẹ anh... Họ biếtđược không hay đâu".
"Họ không biết." Hướng Lôi nói xong, thấy sắc mặt Ái Đệ đột nhiên có chút khóchịu, lập tức hoảng hốt, "Ái Đệ, anh không thể rời xa em. Chuyện ly hôn xin emhãy nghĩ lại!".
Chẳng trách anh ta lại hoảng hốt. Buổi sáng luật sư Nghiêm thay mặt Khánh Đệlên Tòa án nộp đơn tố cáo và chứng minh tài sản, có lẽ ngay sau đó nhà họ Hướngđã được thông báo.
Trong lòng Ái Đệ bỗng thấp thoáng niềm vui, "Không ly hôn, rồi lại tiếp tụcsống như thế? Khi mẹ và chị gái anh cùng xông lên ức hiếp tôi, anh núp bên cạnhxem kịch? Hay tiếp tục sáng đi tối về chăm chỉ kiếm tiền sau đó chuyển hết sangtài khoản của chị gái anh?".
"Ái Đệ, em hiểu lầm rồi. Hôm nay mẹ và chị anh cũng nói, họ làm vậy vì muốntốt cho chúng ta." Hướng Lôi thì thầm nói ra sự thật, "Em xinh đẹp lại hướngngoại, chúng ta mãi chưa thấy có con, mẹ anh chỉ lo lắng chuyện ấy thôi. Đợi saunày có con rồi thì tốt, mẹ anh nói chỉ cần có cháu, căn hộ cũ đó sẽ là của haivợ chồng mình".
Ái Đệ phì cười, "Ai thèm? Đã đối xử với tôi như thế, cho dù sau này có sinhđược, cho dù là trai hay gái, cứ coi như đáp ứng nguyện vọng của mẹ anh, tôi cònmong mẹ anh sẽ thay đổi tính nết, thật lòng đối xử tử tế với tôi sao? Đừng bịpngười nữa, nhà anh hoàn toàn không coi tôi là người nhà họ Hướng".
Hướng Lôi chỉ còn biết đứng ngây ra, nhìn cô chẳng dám giải thích thêm, đànhngập ngừng gọi tên cô: "Ái Đệ...".
"Không ly hôn cũng được. Tôi hỏi anh, chúng ta chuyển ra ngoài sống, mua nhàhoặc thuê nhà, có chuyện gì tôi sẽ là người quyết định, người nhà anh có ý kiến,anh chỉ cần cương quyết bịt tai không nghe không thấy, những việc như thế anhlàm được không?" Thấy ánh mắt Hướng Lôi hoảng hốt, Ái Đệ đứng sững nhìn anh tahồi lâu, nụ cười biến thành cái nhếch mép khinh bỉ, ''Đến gặp tôi mà anh cònkhông dám nói với người nhà mình thì tôi còn dám hy vọng gì ở anh nữa?".
Nói xong, cô quay người chuẩn bị đi vào trong, Hướng Lôi cũng chẳng màng ánhmắt của những người xung quanh, đuổi theo kéo tay Ái Đệ lại, "Ái Đệ, anh có thể,hãy tin anh, anh làm được, anh hứa".
Lần trước anh ta cũng hứa tiền sau này do cô giữ, nhưng lời hứa ấy căn bảnkhông đáng tin. Ái Đệ hất tay Hướng Lôi ra, đi thẳng. Hướng Lôi lại chạy theosau, đang định kéo tay cô, tiếp tục nài nỉ, bỗng một cánh tay thô lỗ đưa ra ngăncản anh ta bước tiếp.
"Làm gì vậy?" Hắc Tử hằm hè, mặt áp lại gần.
Hướng Lôi lùi về sau một bước. Nhận ra Hắc Tử, anh ta vừa kinh ngạc vừa phẫnnộ lẫn căm hận, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nhìn Ái Đệ đang dừng bước quayđầu, càng cảm thấy không sao tin được.
"Thẩm Ái Đệ, cô đòi ly hôn vì anh ta?" Hướng Lôi xông lên phía trước kéo ÁiĐệ lại, rồi chỉ vào Hắc Tử đứng phía sau, lớn tiếng chất vấn, "Trước khi kết hônhai người có qua lại, giấu một mình tôi phải không? Trong lễ cưới anh ta đến làmloạn, sau đó có việc hay không đều loanh quanh gần nhà chúng ta. Lần trước chúngta cãi nhau cô cũng gọi điện cho anh ta, chẳng mấy phút đã thấy anh ta xuất hiệngiúp cô xả giận…".
"Anh nói năng linh tinh gì thế?" Ái Đệ nổi giận, hất tay anh ta ra bước vàothang máy.
"Người khác nói gì tôi cũng không tin, hôm nay tận mắt chứng kiến, cô còngiảo biện? Không làm gì khuất tất, sao hai người lại ở cùng một khách sạn? Đồlăng loàn!" Hướng Lôi căm hận: "Hai kẻ gian phu dâm phụ cấu kết với nhau, muốnly hôn, đừng hòng! Thẩm Ái Đệ, tôi nói cho cô biết, tôi quyết không đồng ý lyhôn! Cô theo tôi về nhà ngay!".
Nghe Hướng Lôi nhắc lại chuyện đến hôn lễ gây sự, mặt Hắc Tử đột nhiên đỏửng. Thấy người đàn ông kia chạy vào thang máy kéo Ái Đệ ra, Hắc Tử cũng chẳngdám xông lên ngăn cản. Chỉ là càng nghe càng bực, đến cả cái gì mà gian, cái gìmà dâm Hướng Lôi đều nói cả rồi. Sắc mặt Hắc Tử dần chuyển màu xanh, sải bướctới, túm lấy áo Hướng Lôi từ phía sau, kéo giật anh ta ra khỏi thang máy khiđang bước được một chân vào trong.
Hắc Tử nháy mắt ra hiệu cho Ái Đệ mau đóng cửa lại, ngay sau đó đẩy Hướng Lôivào tận chân tường, túm lấy cổ áo anh ta, hôi: "Miệng chó nhổ không ra răng voi,nói gì thế? Cùng ở trong một khác sạn là vào làm chuyện lén lút à? Khách sạn nàymười tầng chứa hàng trăm người, đều vào làm chuyện khuất tất cả sao? Đầu óc cậucó vấn đề hả?".
Hắc Tử tức muốn xịt khói, hai mắt trợn tròn, cúi xuống nhìn chằm chằm HướngLôi. Hướng Lôi sợ hãi, tay phải Hắc Tử còn chưa kịp đưa tới, miệng Hướng Lôi đãla lên oai oái, "Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người".
Đấu đá với kẻ hèn mọn này thật chẳng thú vị, đầu óc u mê nói lý cũng khôngxong, còn chưa làm gì đã mềm nhũn như con chi chi. Hắc Tử liếc nhìn bàn tay tonhư cái quạt của mình, tức tối thu tay về, bất lực nói: "Không muốn ly hôn thìdũng cảm hơn một chút, hãy dẹp người nhà cậu trước đi, cho giống một người đànông. Nếu không, cậu bị kẹp ở giữa cũng khó chịu, vợ cậu cũng ấm ức theo. Theotôi thì, cứ thế này, cậu có lấy thêm mười cô vợ về, kết cục vẫn chỉ có một màthôi - ly hôn!".
Nói xong, Hắc Tử xua tay, ý bảo Hướng Lôi rời đi. Hướng Lôi nắn nắn cổ thởhắt ra, cảm giác hơi thở đã thuận hơn, đang định tiếp tục chửi, thì đối phươngbỗng quay ngoắt người vào trong thang máy.
Đứng trước cửa phòng 902, Hắc Tử do dự mấy giây, rồi quyết định bấmchuông.
Một lúc sau, cửa mở, Ái Đệ hiện ra với hai má ươn ướt, có lẽ vừa rửa mặtxong.
Nghĩ tới cảnh cô đóng cửa trong phòng khóc thầm một mình, tim Hắc Tử lại nhóiđau.
"Cảm ơn anh." Ái Đệ đứng tránh cho Hắc Tử vào, nói lời cảm ơn vì vừa rồi đãgiải vây cho mình.
Khi bị Ái Đệ lờ đi, Hắc Tử thấy không vui, luôn nghĩ nha đầu này thật chẳngbiết tốt xấu gì. Nhưng, mấy hôm nay cô lại khá bất thường, luôn khiêm tốn cungkính, anh ta lại cảm thấy mình rất... không tự nhiên. Nhìn Ái Đệ chuẩn bị đóngcửa, Hắc Tử vội vàng ngăn lại, nhanh chóng mở cánh cửa phòng ra, sau đó ngồitrên chiếc ghế để hành lý cạnh cửa.
Ái Đệ hiểu ý, trừng mắt hỏi: "Anh sợ à?".
"Anh thì sợ gì?" Hắc Tử trừng mắt nhìn lại, "Anh muốn tốt cho em, đừng biến ýtốt của anh thành trở ngại".
Ái Đệ chăm chú nhìn anh ta vài giây, rồi quay người giơ tay lên, binh mộttiếng, cánh cửa phòng đóng sập lại.
Hắc Tử há miệng, ánh mắt rời khỏi cánh cửa nhìn về phía lưng Ái Đệ đang thudọn quần áo ở cuối giường, cuối cùng đành nuốt những lời định nói xuống.
Cửa vừa đóng, hai người trong phòng không biết phải nói gì, sững một lúc lâu,thấy Ái Đệ đã gấp xong quần áo, Hắc Tử xoa tay hỏi: "Chị gái em đâu?".
"Đến nhà anh Khương rồi."
"Còn mẹ em?"
"Vừa về."
"Còn em? Ý anh là em ăn cơm chưa?"
"Chưa." Ái Đệ thu dọn xong, bèn ngồi ở chân giường, ngẩn người nhìn mìnhtrong gương, "Không muốn ăn".
Hắc Tử tay chống gối, ngồi thoải mái, nhìn thẳng vào những hoa văn trên giấydán tường trước mặt, nhưng khóe mắt lại len lén quan sát Ái Đệ. Trước kia chỉngồi trông quầy rau xấu xí, cô cũng phải thu dọn rất đẹp đẽ gọn gàng. Hắc Tử cònnhớ có năm vào buổi trưa mùa hạ, bỗng dưng trời đổ mưa lớn, mình ngồi trong xecảnh sát lén nhìn người con gái ấy. Ở quầy rau bên đường, nha đầu này đang cầmcái chậu rửa mặt hỏng hứng nước dột trên trần nhà xuống, mặc chiếc áo hai dâylấp lánh ánh bạc, phối cùng quần soóc bò, đi đôi giày đế thấp, cánh tay và chânđều ướt rượt. Trong đám lá rau xanh mướt, cảnh tượng trong góc quầy hàng kiathật vô cùng bắt mắt, vô cùng dễ chịu, khiến Hắc Tử ăn uống ngon hẳn vào mấy hômtrời nắng, bữa tối đến rượu cũng không uống, chỉ ăn hai bát cơm to.
Giờ Ái Đệ chẳng buồn chăm sóc bản thân mình nữa. Cô khoác đại chiếc áo sơ mirộng thùng thình, càng khiến cằm trở nên nhọn hoắt, thêm quầng thầm dưới mắt,tiều tụy tới đáng thương.
Hắc Tử không biết nên mở miệng khuyên nhủ, hay kéo thẳng cô xuống nhà hàngphía dưới ăn cơm. Còn đang băn khoăn chưa quyết, Ái Đệ đã cảm nhận được ánh mắtấy, bất giác quay sang nhìn lại, rồi sững người, hỏi: "Nhìn em như thế làm gì?Tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày cuối cùng cũng ăn phải quả đắng củađời, thiệt thòi, bị anh nói trúng rồi đúng không?".
Hắc Tử từng mắng mỏ cô như thế, hôm nay cô dùng nó để phản pháo lại, anh tachỉ đành im tịt.
Ái Đệ nói xong, buồn thảm vô cùng, cúi đầu lẩm bẩm: "Lại không quản được cáimiệng rồi, trút giận lên người không Iiên quan. Anh Hắc Tử, anh nói đúng lắm,tính khí em chẳng ra gì, miệng nhanh hơn đầu, em bị thế này thật đáng đời".
Rõ ràng lời xin lỗi thể hiện sự yếu đuối, nhưng sao anh nghe thành ý khác,vốn định nói "Cái gì mà không liên quan, anh là anh em", nhưng cố nín lại, thaybằng câu khác, "Nếu là người trong nhà, đương nhiên hiểu tính khí của em, cũngsẽ lượng thứ. Không thể lượng thứ, chỉ có thể nói rằng tình cảm chưa sâu sắc tớimức ấy thôi".
Ái Đệ trầm mặc hồi lâu, miệng mím lại, nước mắt đọng trên mi, sáng lấp lánh,khiến Hắc Tử ngồi không yên.
"Nghe anh này, em buồn gì chứ? Cậu ta không bảo vệ được em, chắc chắn vìkhông thích em, ít nhất là không thích em nhiều như em nghĩ. Người ta khôngthích mình, em đau lòng vì cậu ta có đáng không?"
"Đạo lý đó ai không hiểu?" Ái Đệ mặt đầy nước mắt nhìn người đối diện, khịtkhịt mũi, nước mắt cuối cùng cùng ngừng rơi, "Đổi lại nếu là em an ủi anh, emcũng có thể nói được những lời như vậy".
"Đấy, thế này chẳng phải tốt hơn sao? Bốp chát lại, lườm lại mới giống mộtngười thường nhảy choi choi lên như em chứ. Nếu bảo em đóng Hoàn Châu Cách Cách,em sẽ không thể diễn nổi vai Tử Vi, mấy cái kiểu yếu ớt hòng mong lấy được nướcmắt của người khác nhường chị gái em làm, Thạch Đầu sẽ không để chị gái em phảiấm ức, cậu ta lập tức ôm ngay chị em dỗ dành. Còn em hãy ngoan ngoãn làm TiểuYến Tử đi..."
"Anh Hắc Tử, anh mắng người cũng phải mắng một tràng à? Ai diễn kịch? Ai vờđáng thương mong được thông cảm đồng tình? Anh nói em thì cũng thôi, còn lôi cảchị em vào! Anh có ý gì? Ý anh là em không được ai yêu nên đến khóc mấy tiếngcũng chẳng có tư cách phải không? Em khóc là việc của em, liên quan gì đến anh,phiền hà gì đến anh?" Ái Đệ càng nói càng giận, bỗng chốc đứng thẳng dậy, kéocửa phòng ra, tay kia nắm lấy tay Hắc Tử, muốn lôi anh ta đứng dậy đẩy ra ngoài,"Đi đi, đi đi, có ai mời anh vào đây làm khách đâu, mau ra ngoài cho em".
"Anh không đi!" Thấy cô bắt đẩu nổi nóng, Hắc Tử cũng cùn, cứ ngồi cứng đờkhông chịu nhúc nhích, "Là em mời anh vào, anh tử tế khuyên nhủ em, nghe haykhông thì tùy, nhưng đã nói thì phải nói hết. Cha không thương mẹ chẳng yêu,chồng là tên khốn nạn, thế lại càng phải học cách thương yêu chính mình. Khócvài tiếng cho hả giận rồi thôi, còn cứ khóc mãi…".
Chưa nói xong, chân Hắc Tử đã nhận một đạp. Ái Đệ dùng hết sức, người đàn ôngnày vẫn ngồi lì bất động. Trong lúc tức giận, cô đành dùng cả tay lẫn chân. "Aimuốn nghe những lời giáo huấn miễn phí của anh, chỉ mình anh hiểu biếtchắc?"
"Lúc nào cũng tưởng mình là người thảm nhất, khóc sưng cả mắt, đói mềm cảngười, không ai thương vẫn hoàn không ai thương." Thứ sức chỉ đủ giật hoa vặt lácủa cô, đá vào người tựa như muỗi cắn, Hắc Tử thoải mái duỗi chân ra, nhìn Ái Đệkhông chớp mắt, "Hiểu không? Không thể thay đổi người khác, thì ít nhất cũng nêntự thay đổi bản thân mình. Có phải chuyện trời long đất lở gì đâu, chẳng qua chỉlà ly hôn thôi mà, phải không? Em còn trẻ, lại nhanh nhẹn, xinh đẹp, sợ gìchứ?".
Được anh khen liền mấy câu, lửa giận trong mắt Ái Đệ nguội lạnh, bèn ngồi lạiđầu giường, "Anh thì hiểu gì? Chỉ có một chút tiền, phải ăn, phải uống, phải ở,cái gì cũng cần tiêu, cửa hàng cũng chẳng còn nữa, muốn buôn bán thứ khác thuêcửa hàng mặt tiền giờ phải tốn bao nhiêu tiền? Em không học nhiều giống chị gáiem, như em bây giờ, đi làm công nhân thì kiếm được bao nhiêu? Lúc nào mới có thểđón mẹ về ở cùng đây?".
Nghĩ lại, Ái Đệ bắt đầu thấy tủi thân, nỗi xót xa ấm ức hai năm bỗng chốcdâng lên, nước mắt lã chã: "Chỉ có chút yêu cầu đó thôi, chỉ muốn một gia đìnhấm áp, tại sao lại khó thế? Đối xử với người ta bằng cả tấm lòng, sao người talại không biết điều, mà còn lấn tới bắt nạt em? Một ngày em phải ngồi trông hànghơn mười tiếng đồng hồ, về nhà chẳng ai nở một nụ cười chào đón, khó chịu chútlà xô bát xô đũa. Ban đầu còn nói sẽ đối tốt với em, nói là người một nhà, nhữnglời ngọt ngào đó đúng là lừa đảo…".
Ái Đệ như súng đã lên nòng nói một tràng. Hắc Tử sững người khi nghe nhữnglời ấy, lúc tỉnh lại thì nhìn vội ra cửa, rồi nhìn Ái Đệ nước mắt tèm nhem, liếclên bàn, cuối cùng cũng tìm thấy hộp giấy ăn, anh ta bèn đưa cho cô. Ái Đệ chằngthèm quan tâm, quay người, lau nước mắt nói tiếp: "Em khóc là việc của em, aicần anh lo? Dù em giả vờ đáng thương thì cũng chẳng cần anh phải thương hại em.Ai nói em không có ai thương, ít nhất thì cũng còn chị và mẹ em mà".
"Ái Đệ, Ái Đệ." Hắc Tử lúng túng đưa khăn giấy cho cô, "Em khóc là việc củaem, nhưng em cũng đừng khiến anh phải buồn theo chứ".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]