Khương Thượng Nghiêu sững lại, ngay lập tức hiểu ý cô, vô cùng ngượng ngùngđáp: "Một người. Chỉ một người thôi".
Khánh Đệ nghe xong liếc xéo anh một cái, miệng hé mở như muốn cười, nhưng lạivội vàng mím chặt.
Xuống dưới lầu, anh theo thói quen đưa tay về phía sau, muốn nắm tay ngườiyêu, nhưng cô đã nhanh hơn một bước đút hai tay vào túi áo khoác. Trong buổi tốimùa đông họ gặp nhau đầu tiên sau hai năm xa cách, cô cũng như vậy, không biếtvô tình hay cố ý từ chối anh.
Khánh Đệ dừng bước, ánh mắt như muốn hỏi sắc mặt kém vui của anh vì đâu màcó. Khương Thượng Nghiêu nhìn cô, rồi giơ tay về phía cô.
Bàn tay to dày quen thuộc, đường chỉ tay sâu như dao khắc, Khánh Đệ nhìn lòngbàn tay anh, trong đầu bỗng hiện lên những hình ảnh của quá khứ. Chiếc lá phongđỏ giờ vẫn đang được kẹp trong cuốn Cơ sở sáng tác kịch bản mà cô yêu thích, nóvẫn luôn theo cô từ làng Vọng Nam đến thành phố Tứ cửu.
Lòng hoài niệm, cô ngước mắt nhìn anh. Bàn tay Khương Thượng Nghiêu vẫn giơthẳng không cử động, sự bất mãn trong mắt dần nhạt đi, hóa thành nỗi mong mỏiđợi chờ.
Khánh Đệ rút tay khỏi túi áo khoác, chầm chậm đặt vào tay anh, cảm giác giốnghệt như trong ký ức, rất đỗi ấm áp và mạnh mẽ.
Anh dùng lực siết chặt tay người yêu, dường như đang muốn chắc chắn sự tồntại của cô, rồi dắt cô đi về phía trước.
Con đường lớn bên ngoài khu tập thể đường sắt dẫn thẳng đến Cung Văn hóa. Haibên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410868/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.