Mẹ cô vẫn những lời ấy, nói đi nói lại mấy chục năm nay, có lẽ bà đã dùngnhững lời như thế để huyễn hoặc lừa dối mình không biết bao nhiêu lần. Khánh Đệngồi thần ra gần như không thể thông cảm cho mẹ nữa, chỉ liếc mắt nhìn em gái,rồi cúi đầu thổi trà trong cốc, điềm đạm nói: "Để Ái Đệ tự quyết định, ai cũngphải chịu trách nhiệm về cuộc đời mình. Cũng may, còn chưa có con, có rồi tráchnhiệm càng nặng".
Câu nói như đánh trúng tim đen của mẹ Khánh Đệ, mặt bà biến sắc, khóe miệngrun run, chăm chăm nhìn con gái lớn không dám mở lời, vô cùng thương tâm bấtlực.
Lòng Khánh Đệ khó chịu cũng chẳng kém gì bà, cô cụp mắt nhìn cốc trà, cườichua xót.
"Em... em nghĩ kỹ rồi, tối qua đã nghĩ kỹ rồi." Thấy cả mẹ và chị gái cùngnhìn mình, Ái Đệ cắn môi, sau đó hít một hơi thật sâu, như đang dùng một lực lớnđể ngăn nước mắt khỏi trào ra, "Em muốn ly hôn".
"Ái Đệ!" Mẹ không kìm được khẽ kêu lớn.
Khánh Đệ đặt cốc trà xuống. Ái Đệ quay sang nhìn chị, kiên quyết nói: "Khôngcòn yêu nữa thì sống thế nào? Nhưng, chị, chị giúp em, giúp em lấy lại số tiềnmồ hôi nước mắt của mình".
Khánh Đệ nước mắt ầng ậng, khẽ gật đầu, nói: "Được”.
Mặc dù rất sợ bố của bọn trẻ, nhưng thấy con gái nhỏ gặp chuyện lớn thế này,mẹ Khánh Đệ cũng đành bỏ ý định về nấu cơm trưa, kiên quyết ở bên Ái Đệ, khuyênđi khuyên lại.
Đến trưa, Khương Thượng Nghiêu từ khu công nghiệp tới, mẹ Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410865/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.