Tần Thạnh kém may mắn, hơn ba mươi tuổi đầu mới được nếm trải niềm vui đó.Song anh cũng quá may mắn bởi có được sự trong cuộc đời mình.
Ngồi trong quán cá nướng được bài trí hết sức sơ sài, nơi mà trước kia anhkhông bao giờ đặt chân tới, không cần sửa áo ngồi ngay ngắn, không cần đoán ýngười ngồi bên cạnh, anh nghĩ, hoặc mình cũng có thể học cách vừa bước vào cửađã lớn tiếng hét, thô lỗ gọi mắng nhân viên phục vụ mau mang đồ ăn lên như baongười khác
Mọi người ngồi quanh bàn chơi trò sát nhân (1). Đàm Viên chỉ vào sát thủ BànhTiểu Phi, "Vừa rồi anh vẫn luôn gõ bàn, sau đó ngừng mấy giây, trùng với thờigian Chu Quân bị giết".
(1) Đây là trò chơi gồm nhiều người tham gia, thể hiện trí tuệ, lòng kiêntrì và khả năng phán đoán của người chơi, thường chia thành hai phe: phe ngườitốt và kẻ giết người. Phe người tốt dùng cách bỏ phiếu chỉ ra kẻ giết người vàgiành chiến thắng, còn kẻ giết người sẽ ẩn trong người tốt, dựa vào màn đêm đểgiết người, rồi bỏ phiếu tiêu diệt dần các thành viên của phe người tốt để giànhchiến thắng.
Chu Quân vừa dặn dò xong những lời cuối cùng, đang nằm trên ghế sô pha giảchết. Nghe thấy vậy, anh ta liền ngồi bật dậy, gào thét đòi báo thù. Bành TiểuPhi bất lực chấp nhận sự trừng phạt, hắng giọng, bắt đầu đọc thơ, "Lặng lẽ bímật tôi đi rồi, cũng tự khi đến tôi âm thầm, tôi khẽ khàng hất cánh tay, khôngmang theo đám mây nào".
Cả phòng ăn bỗng cười nghiêng ngả, đang vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410846/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.