Ngày kết hôn vẫn như cũ. Tủi nhục sống trong ánh mắt thương hại của ngườikhác? Đổ hết sự tự tôn trong lòng xuống đất, nguyện cầu cho anh ngày đêm phonglưu? Nếu thật sự phải đi tới đoạn đường cùng đó, đây quả là sự xúc phạm và mạophạm tới tình yêu chung thủy suốt mười năm nay của cô. Anh có thể làm thế nhưngcô thì không.
Khánh Đệ nhìn đồng hồ, mở cửa lần nữa. Thấy cô đi ra, Nghiêm Quan cảnh giácđứng thẳng dậy. Khánh Đệ trừng mắt nói, "Tôi cũng phải ăn cơm chứ? Đừng nói nhàbếp nấu cơm xong sẽ mang lên tận phòng cho tôi đấy. Từ sáng đến giờ đến bát cháocũng chưa ăn đâu".
Nghiêm Quan là kẻ thô lỗ, đâu biết cách chăm sóc người khác. Nghe Khánh Đệnhắc, anh ta mới nhớ ra, ngượng ngùng đáp: "Chị dâu, chị đừng làm khó em".
"Tôi không làm khó anh. Anh lo gì chứ? Nấu một bữa cơm lẽ nào có thể đốt sàohuyệt này của anh Khương anh?"
Giọng nói pha cả ý giận, Nghiêm Quan vội vàng ngậm miệng, đi theo cô như cáiđuôi xuống bếp.
Buổi tối, Khương Thượng Nghiêu gọi điện cho Nghiêm Quan. Nghe nói Khánh Đệ cảngày ngoài việc xuống bếp nấu hai bữa cơm thì đều ngoan ngoãn ở trong phòng, anhmới thấy yên tâm đôi chút. Sau đó, anh gọi vào di động cho Khánh Đệ. Nhạc chờkhông ngừng vang lên câu hát "Em tiễn anh đi, đi xa vạn dặm", Khương ThượngNghiêu bất giác buồn rười rượi, đang định ngắt máy đổi sang gọi máy bàn thìtiếng nhạc ngưng bặt: "Khánh Đệ...".
Đầu dây bên kia im lặng, Khương Thượng Nghiêu cũng chẳng hy vọng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410824/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.