Khi ăn cơm, trên bàn ăn dường như chỉ có ba người nói, Khánh Đệ bình thườngít nói, hôm nay lại càng ít nói hơn, chỉ chăm chăm trả lời những câu hỏi của bàxong lại chẳng biết nói gì thêm, vẫn là Khương Thượng Nghiêu, mỗi lần thấy mọingười im lặng anh lại tìm một vài đề tài mà bà hứng thú để gợi chuyện. Tronglòng Khánh Đệ rất cảm kích, nhìn sang anh niềm vui trong ánh mắt cô cũng chẳngbuồn che giấu. Bà thấy thế khẽ gật đầu, rồi lại quay sang nháy mắt ra hiệu chođứa con gái đang đi vào ngõ cụt không tìm được lối ra của mình.
Khó khăn lắm mới ăn xong bát cơm, Khánh Đệ đang định nói khách sáo mấy câu,thì Khương Phượng Anh ngẩng đầu lên, điềm đạm nói: "Bình thường đều ăn ít nhưvậy sao? Trông người chẳng có chút thịt nào".
Khánh Đệ không hiểu ý của mẹ Thượng Nghiêu, nhìn anh cầu cứu, chỉ thấy anhcười tươi nói: “Vậy ăn thêm bát nữa, ăn cùng anh cho vui".
Lúc rửa bát Khương Thượng Nghiêu khẽ nói với Khánh Đệ: "Mẹ anh tính ngangngạnh, nhiều lúc biết là sai rồi, nhưng không chịu xuống nước, lời quan tâm mànói rất khó nghe, khiến người khác hiểu lầm".
Khánh Đệ phì cười: "Làm gì có ai lại nói mẹ mình như thế", rồi lại hỏi: "Anhbiết rửa bát không?".
"Chẳng phải vì em sao? Lần đầu tiên đến nhà mà để em rửa bát anh không đànhlòng, mà để mẹ anh rửa em lại ngại, thế thì anh rửa thôi."
Tiếng nước từ vòi chảy róc rách, anh quay đầu nhìn bên cạnh, người trước mắtđang cắn môi nhìn lại anh, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410799/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.