Chớp mắt đã đến cuối năm, việc chuẩn bị cho buổi liên hoan đêm Giao thừa đãbước vào giai đoạn cuối cùng. Vất vả suốt một năm, tất cả phạm nhân trong mườihai phòng giam đều nhân cơ hội nghỉ ngơi hiếm có này, hoặc tham gia tập luyệncho các tiết mục biểu diễn, hoặc quây quần xung quanh xem náo nhiệt, các phònggiam trống không, gần như tất cả đều đổ ra bãi tập.
Khương Thượng Nghiêu nằm dựa trên giường, lắng nghe tiếng hát vọng lại từphía bãi tập, bên tai thấp thoáng những nốt đàn ghita quen thuộc, cảm giác nhớnhà càng thêm da diết.
Một cánh tay từ giường tầng trên thò xuống, đưa cho anh điếu thuốc, KhươngThượng Nghiêu nhận lấy rồi châm lửa hút.
"Bình thường đi làm về mệt tới mức đặt lưng xuống là ngủ, như thế lại hay vìchẳng phải nghĩ gì cả, giờ nhàn rỗi đâm ra nghĩ ngợi nhiều hơn." Lăng Vạn Cườnglàu bàu một hồi: "Mẹ kiếp, con người ta thật là rẻ mạt".
"Chẳng phải anh biết làm ảo thuật? Sao không xuống dưới đó mà đăng ký mộttiết mục biểu diễn?"
"Tết thế này, làm gì còn tâm trạng mà đi mua vui cho người khác?"
Khương Thượng Nghiêu biết anh ta lại nhớ con gái rồi.
Lăng Vạn Cường tuổi cũng chưa nhiều lắm, mới hơn ba mươi, nhưng diện mạotrông khá già dặn, mỗi lần cắt tóc đều thấy cả mớ tóc bạc. Anh ta vào tù sớm hơnKhương Thượng Nghiêu, bị tòa tuyên án bảy năm. Con người anh ta không khôn khéonhưng lại sáng suốt, khi Khương Thượng Nghiêu mới bị đưa tới phòng giam số mườihai, không ít kẻ mon men tới tiếp cận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410777/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.