Ái Đệ vốn đang trong tình trạng sẵn sàng quay đầu bỏ chạy ra đường, bị KhánhĐệ kéo đột ngột, suýt nữa thì ngã, chưa kịp lên tiếng trách chị, trong nhà vọngra tiếng gầm rung trời, ngay sau đó là giọng bố hét lên chửi mắng, kèm theonhững lời khuyên can lí nhí của mẹ.
Ái Đệ không biết nên vào hay nên đi, chỉ nhìn chị. Khánh Đệ cắn chặt răng,bước lên hai bậc cầu thang, móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa. Thấy chị làm thế,Ái Đệ cũng lo sợ, nấp sau lưng chị. Không ngờ vừa tra chìa vào ổ khóa, cửa đã bịmở từ bên trong.
"Mẹ cái lũ ăn hại..." Cùng với tiếng quát như sấm của bố là một cái môi múccanh bay tới. Khánh Đệ còn chưa kịp thắc mắc một người chưa bao giờ xuống bếpnhư bố thì lấy đâu ra môi nồi mà ném, đã nhìn thấy mẹ ở phía sau đang ôm chặt bốđể cản lại, vừa khóc vừa cầu xin: "Ông Thẩm, ông Thẩm, đừng đánh các con".
Khánh Đệ và Ái Đệ cùng ngồi thụp xuống để tránh một cú đá quét qua, nhà hàngxóm đối diện mở hé cửa nhìn trộm một cái rồi vội vàng khép chặt cửa lại. Bên nàyÁi Đệ ôm chặt chân bố bị ông đá hất một cái văng ra cách đó mấy bước, Khánh Đệlao lên định cướp lấy cái môi múc canh trong tay bố cũng bị ông dùng khuỷu tayhuých một cái. Thấy chồng sắp giáng chiếc môi trong tay xuống đầu Khánh Đệ, mẹcô chỉ kịp hét lên gọi tên Khánh Đệ rồi lao tới ôm chặt lấy đầu con, để mặcchiếc môi giáng sượt qua cằm vào vai mình, chỉ lo sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410775/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.