Chủ nhật Tiểu Hùng luôn luôn ngủ đến tự tỉnh dậy lại mông lung nghe được ngoài phòng có người đang nói chuyện, âm thanh nói chuyện càng lúc càng lớn, lăn qua lộn lại trong chăn vẫn có thể nghe được tiếng ồn ào.
Tiểu Hùng tức giận mà rời giường đi xem, mới vừa mở ra cửa phòng đã bị tình huống trong phòng khách làm cho giật mình, mê mang buồn ngủ cũng không còn chút nào.
—— Cô nhỏ của Hoa Hâm tới, còn dẫn theo một bác gái.
Trong lòng đột nhiên lộp bộp, chẳng lẽ là chuyện trộm hoa bị phát hiện rồi sao?
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, mọi cặp mắt đều chuyển tới cô, Tiểu Hùng cảm thấy bị bọn họ nhìn chằm chằm bản thân muốn biến thành cái sàng vậy, cứ như muốn đặt lát tre lên người cô.
Tiểu Hùng chột dạ trốn sau bố mẹ, nhỏ giọng yếu ớt chào cô Hoa: "Dì buổi sáng tốt lành ạ."
Cô Hoa nghiêm túc gật đầu đáp lại.
Mẹ Hùng kéo Tiểu Hùng ra: "Đúng lúc con tỉnh, con nói cho dì xem cây non hôm qua con lấy từ đâu về?"
Cô không dám nhìn ai, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ở... lấy từ xưởng hoa về."
"Sao con lại lấy đồ người khác?"
Tiểu Hùng bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, bố Hùng cố ý hỏi: "Con nói gì đó, nói lớn lên bố nghe không rõ."
Tiểu Hùng ngẩng đầu nhìn bố, trên mặt bố không có vẻ gì trách cứ, nhưng hai mắt cô cứ vậy mà dần đỏ lên, miệng bẹp bẹp không nhịn được, quay đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-nho-nho/2527180/chuong-7.html