Trời tối đen như mực, một màu tối âm u, độc tôn tiếng gió thổi rì rào lướt qua, giống như muốn cuốn bay đi sinh mệnh của cô gái trẻ đứng trên thành cầu La Hồ. 
Hai mắt cô sâu như chim ưng không thấy đáy, mơ hồ nhìn theo dòng nước lênh đênh, đôi bờ mi đã sớm hoen sầu đẫm lệ, đọng lại nơi gương mặt xinh đẹp một tia tuyệt vọng không tên. 
Tay bám víu lấy thành cầu lạnh lẽo, những hạt mưa bay chéo qua trước mắt cô, tí tách tí tách rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay trắng mịn, thẩm thấu qua da, ngấm lên trên bề mặt trơn bóng của thanh sắt cứng cáp mấy giọt nước trong veo như sương mai. Cô càng cố bám thật chặt lại càng cảm thấy trơn nhẵn, rất muốn buông lơi nhưng lòng lại không nỡ. 
Không ai biết cô đang nghĩ gì, có ý định tự tử hay không, chỉ thấy cô đứng ở đó từ rất lâu, thỉnh thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn đám mây đen kịt, đôi lúc lại cúi xuống dõi theo từng dòng nước lững lờ trôi. 
Không ai nhìn thấy khuôn mặt cô, chỉ biết khi đi ngang qua đó sẽ cảm thấy toàn thân hơi run lên và ớn lạnh, người cô toả ra một luồng khí lạnh lẽo như tản băng vạn năm không tan, lạnh, thật sự rất lạnh, lạnh hơn cả cơn gió cuối thu. 
Cô gái ấy là Lăng Tịnh- tiểu thư tập đoàn Lăng gia nổi tiếng, mới vừa rồi cô đã chứng kiến cảnh không nên thấy, thứ không nên xem. Cũng vì thế mà cô vô tình biết được một sự thật chấn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngang-trai/2715608/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.