Chương trước
Chương sau
Biệt thự Lăng gia.

Khung cảnh người vào kẻ ra tấp nập như trẩy hội nhưng trông sắc mặt ai cũng buồn tênh, trĩu nặng. Hầu hết tất cả mọi người đều khoác trên mình bộ quần áo đen nhám chứa đầy sự thương đau, trên tay cầm chặt bông cúc trắng, lần lượt từng người một thay phiên nhau lên cúng vái, thắp nén nhang chia buồn cho cô gái trẻ xấu số.

Lăng Tịnh lang thang đi giữa dòng người, đớn đau thay cô có thể nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ, chiêm ngưỡng đủ từng gương mặt của mỗi người, nhưng lại không có một ai nhìn thấy cô, thậm chí có người đụng trúng cô cũng không có chút cảm giác nào.

Đôi mắt ướt át nhìn chăm chăm bức hình phông trắng đặt trên bàn thờ hoa lệ, đó là bức ảnh cô chụp thời sinh viên, cách đây cũng khá lâu rồi. Có lẽ giây phút ấy là lần đầu tiên cô tự ngắm mình lâu đến thế, cái nhìn cho sự tiếc nuối nhân gian.

Bây giờ thì cô mới hiểu, khoảng cách giữa sự sống và cái chết nó mong manh đến nhường nào!

Không khí lặng thing đột ngột bị phá vỡ, một người đàn ông hung hăng từ đâu xông vào, như thiêu thân lao vào biển lửa, mặc kệ sự đánh đập dã man của đám vệ sĩ Lăng gia.

Thân thể hắn nhoe nhoét máu, yếu ớt ngã xổng xoài xuống đất, hắn cũng mặc kệ không quan tâm, cứng đầu cứng cổ trườn về phía cỗ quan tài bằng gỗ kết đầy hoa tươi ở chính giữa tang đường. Hổn hển thở, hắn bám chặt tay trên thành gỗ bóng nhám, cố trườn mình dậy, quỳ sụp xuống bên cạnh thi thể lạnh ngắt của cô, dập đầu ba cái liên tục, mỗi lần như thế, vệt máu trên vầng trán cương nghị sẽ lại nới rộng ra, sau cùng kết thành một đốm vết thương đỏ sẫm.

Hắn khóc, khóc trong sự bất lực.

Lần đầu tiên cô thấy người đàn ông lạnh lùng giết người không chớp mắt ấy khóc.

Tiếng khóc của hắn như từng mũi dao cùn đang cứa trong tâm can hắn, đau đớn khôn nguôi.

- Lăng Tịnh, xin lỗi là do anh không tốt, anh không bảo vệ được cho em.

Tự nhiên cô bị tiếng khóc đó làm cho cảm động, vung tay muốn lau đi vết máu trên vầng trán thô ráp nắng của Mặc Vũ nhưng lại không thể. Cánh tay cô vừa nâng lên liền bị rơi tự do xuống, không cách nào chạm tới người đàn ông kia được.

Có lẽ khoảng cách xa nhất không phải là hai bờ đại dương, cũng chẳng phải là chia tay không một lời từ biệt, mà có lẽ là khoảng cách âm dương, một người khóc một người đau, một người muốn lau nước mắt một người lại không thể nhận lấy.

Người nhà họ Lăng cứ mỗi khi thấy hắn sẽ vô cùng căm phẫn, Lộ Tiêu lập tức ngất xỉu tại chỗ, Lăng Diện dùng chút sức lực yếu ớt thét ra lửa.

- Mặc Vũ… mau cút đi… Mày cút đi.



Hắn vẫn quỳ, dập đầu liên tục thêm ba cái về phía Lăng Diện, khoé mi lưng tròng như mưa, giọng nói khoẻ khoắn thường ngày tuyệt nhiên tiêu biến, thay vào đó là một chất giọng yếu ớt khàn khàn.

- Xin hãy để tôi ở lại dự đám tang Lăng Tịnh, sau đó tuỳ ông muốn thế nào cũng được, kể cả là giết chết, tôi cũng nhất định sẽ không oán than, trách móc.

Hắn vì đưa cô đi một đoạn đường cuối mà sẵn sàng cầu xin người trước đây hắn từng ghét cay ghét đắng. Chính là bố cô- Lăng Diện, bởi vì bố đã nói ra những lời lẽ xúc phạm chạm tới tôn nghiêm của hắn, âm thầm cho người phá việc làm ăn của hắn.

- Mẹ kiếp… Lăng Diện, sao cứ phải là ông ta mà không phải người khác, sao lại là bố Lăng Tịnh.

Tiếng nhạc vẫn vang, kèn vẫn thổi, chỉ có không khí bỗng nhiên ngưng đọng lại.

Nếu không được chứng kiến cảnh hôm nay Lăng Tịnh thật sự không dám tin người đàn ông tên Mặc Vũ đó thật sự yêu mình, những lời hắn nói đều là thật.

Đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn màng… Cô đã không còn ở nhân gian.

Buổi tối đen mịt, Lăng Tịnh nối gót Mặc Vũ đi dọc theo con đường hoa lệ của thành phố, cùng hắn ngắm nhìn mọi thứ, tất cả cứ y như thật, cứ như là cô vẫn còn sống, vẫn được ở cạnh hắn trước khi chưa biết sự thật về con người hắn.

Dạo hết những nơi trước kia cô và hắn từng tới, ôn lại chút kỉ niệm xưa cũ đã qua, sau đó hắn quay trở về căn phòng chật hẹp- nơi mà hắn gọi là nhà.

Trên mặt sàn, những lon bia nằm vung vãi khắp mọi ngóc ngách, cứ mỗi khi bị ngáng đường, hắn liền vung chân đá bay chúng, cứ như thế, hắn dùng cách đó để trút bỏ cơn giận, hắn điên cuồng dẫm đạp lên những vỏ bia, trong lòng trực trào những đuốc lửa căm phẫn chính mình.

Nếu như hôm đó hắn không cố chấp đối đầu với Lăng Diện, phải chăng cục diện hôm nay đã khác đi rồi?

Đêm nay, Mặc Vũ không uống một giọt bia nào, hắn chỉ lặng thing ngồi bên ngoài hành lang hút thuốc. Trong lòng hắn trực trào sự phẫn quẫn, giống như từng trận cuồng phong đang ồ ạt kéo tới, phá nát đi lớp phòng bị mỏng manh trong tâm hồn hắn, đốt cháy đi bản năng sinh tồn của hắn.

Đối với hắn, Lăng Tịnh chính là giới hạn duy nhất trên đời, bây giờ hắn đã mất đi vật bảo quý giá ấy, quãng đời còn lại của hắn cũng giống như nước lã rót vào miệng, uống nhiều cách mấy cũng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo và vô vị.

Hai ngày nay, hắn luôn tự hành hạ mình trong men say, nhưng lúc tỉnh dậy lại càng cảm thấy đau đớn. Trái tim hắn như bị khoan một hố sâu, đau đớn không dứt.

Sự thật chính là thứ duy nhất trên đời này không thể nào thay đổi được, càng không thể biến mất đi, chính vì thế, ngoài cách chấp nhận ra, hắn không còn con đường nào khác.



Nếu không tận mắt chứng kiến tất cả thì có lẽ Lăng Tịnh không bao giờ biết được hắn ta yêu cô nhiều như thế nào.

Rất lâu sau đó, hắn cẩn thận lấy từ trong chiếc ví nâu bằng da ra một bức ảnh, đó là bức ảnh mà cô với hắn chụp chung nhân kỉ niệm ngày lễ tình nhân đầu tiên bên nhau, hắn vẫn luôn có thói quen bỏ trong ví, chiếc ví tuy đã cũ nát nhưng bức ảnh vẫn còn mới toanh, cô nhớ chiếc ví ấy là món quà mà cô tặng dịp sinh nhật hắn trong năm đầu cô và hắn gặp nhau, hắn giữ cho đến tận bây giờ vẫn chưa có ý định thay mới.

Hắn tự cười, tự nói mấy lời sâu trong đáy lòng với cô gái trong bức ảnh.

- Lăng Tịnh… hi vọng kiếp sau sẽ như em nói chúng ta sẽ không gặp lại nhau, em sẽ không gặp phải một thằng khốn nạn giống như anh.

Thanh âm mang một tia chua xót, hai hàng lệ chảy dài trên đôi gò má lạnh như băng của hắn, cả người hắn bất giác run lên, cảm xúc vỡ oà, bật khóc nức nở. Tiếng khóc như xé nát sự im lặng, đánh tan cõi lòng mỏng manh của hắn, giết chết đi trái tim sắt đá của hắn.

- Đúng là anh khốn nạn, nhưng em yêu sự khốn nạn ấy của anh. Hi vọng kiếp sau vẫn sẽ được yêu anh thêm lần nữa, nếu như vậy em sẽ không bao giờ nói lời chia tay anh.

Lăng Tịnh tự độc thoại với chính mình, nhếch nụ cười chua chát, từ tim truyền tới cơn đau âm ỉ không dứt.

Điếu thuốc trên tay Mặc Vũ đỏ rực, thứ ánh sáng duy nhất phát ra trong căn phòng tối mịt, không lối; khói thuốc toả ra khiến khuôn mặt hắn vốn đã bị màn đen che khuất lại càng thêm ảo mộng, u ám, sầu ưu, tàn thuốc dưới chân hắn tính không xuể.

Bởi vậy, người ta mới nói bề ngoài càng xởi lởi thì bên trong càng nhiều tâm sự.

- Lăng Tịnh! Vốn dĩ trước nay anh luôn lạnh nhạt thờ ơ với em không phải vì có được em rồi khiến tình cảm anh dành cho em ít đi đâu. Chỉ vì anh sợ nếu ở bên em nhiều hơn thì em sẽ gặp nguy hiểm, anh không muốn đem sự chém giết không chớp mắt trong xã hội đen vướng lên người em. Là thật đó…

- Nhưng nếu như anh biết em sẽ sớm rời khỏi anh thế này thì anh sẽ dành nhiều thời gian để bên nhau hơn.

- Lăng Tịnh trên đời này chỉ mình em thật lòng đối xử tốt với anh, vì không muốn mất em nên anh mới không nói ra thân phận thật sự.



Mặc Vũ như như kẻ điên cứ nhìn vào bức hình một mình say sưa kể lể, thi thoảng lại đưa tay gạt đi khoé mắt ướt nhoè, miệng cười tê tái cõi lòng, đau đến mức muốn chết đi sống lại.

Có lẽ người chết đi sẽ không còn phải đau đớn giống như hắn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.