Theo lời hẹn Lăng Tịnh một mình đến sân bay đón An Tự Đan trở về, cô mặc chiếc đầm hoa màu cam đất, đeo theo túi xách màu xanh ngọc lấp lánh, cả người cô như dát vàng lên vậy, sáng lấp lánh! Tuy nhiên sự màu mè ấy lại khiến cô vô cùng nổi bật, vừa tôn lên dáng người thanh thoát, mảnh mai, vừa tô lên vẻ đằm thắm, cùng làn da trắng nõn nà, không tì vết, lại khiến người nhìn cảm giác dễ chịu. 
Một cô gái kéo theo hai vali hành lí đi từ trong ra, cô ta cao ráo, thon gọn, người mảnh khảnh, khuôn mặt thanh lịch, đôi môi chúm chím cười, đeo cặp kính đen thời trang. 
An Tự Đan. 
Ba năm rồi vẫn không thay đổi mấy. 
- Hi. Bên này. 
Lăng Tịnh đưa cánh tay lên cao vẫy, ra ám hiệu giữa dòng người đông đúc lướt qua. 
Vứt hành lí sang bên, An Tự Đan nhảy bổ tới ôm chầm lấy Lăng Tịnh, cái ôm thắm đượm giống như đôi tình nhân lâu ngày gặp lại, cái ôm cho thoả sự nhớ nhung. 
- Lần này về có định đi nữa không? 
-Chắc là không. 
An Tự Đan thoải mái đáp lại câu hỏi của Lăng Tịnh. 
Đôi mắt trong veo An Tự Đan say mê ngắm nhìn Lăng Tịnh qua một lượt, mỉm cười chợt nói: 
- Được đấy Lăng Tịnh, cậu bây giờ không còn kín cổng cao tường cứng nhắc như ngày xưa nữa rồi. Nhưng mà như này vẫn chưa được lắm, cậu nên mạnh bạo phô đường cong cơ thể ra nhiều hơn nữa, cổ áo như này cao quá, thời đại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngang-trai/2715598/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.