Nắng chiều hắt thẳng vào đôi mắt long lanh của Lăng Tịnh, một sắc vàng huyền ảo tôn thêm sự tinh ranh trong đôi mắt ấy. Nếu được lắp thêm một chiếc cánh trắng tinh khôi mượt mà, lột bỏ đi bộ vest công sở kia thay vào đó là một bộ đầm bó eo trắng nõn, lưa thưa sợi thì cô gái trước mắt đó tựa như thần tiên tỉ tỉ hạ phàm. 
Mặc Vũ vẫn chưa hề thay đổi tư thế, ánh mắt tà *** của hắn hắt thẳng từ dưới lên, dừng lại ở hỏm ngực khoét sâu trong tà áo catton mềm mại, cái chớp mắt cũng thưa thớt dần, hắn bị cô gái trước mặt thu hút đến lạ. 
Nếu không phải sức kiềm chế của hắn thuộc hạng cực phẩm thì giờ này chắc cô đã không còn có thể ngồi thảnh thơi được như thế kia, thay vào đó là một thân thể trần truồng không một mảnh vải che, chẳng hiểu sao trong đầu hắn cứ hiện mãi cái cảnh tượng ấy, tuy mờ ảo nhưng lại có thể khiến đầu óc hắn mụ mị và quay cuồng. 
Chết tiệt… hắn bị điên rồi sao? Từ bao giờ hắn lại trở nên ấu *** đến thế. 
Hắn càng cố lay mình ra khỏi cái suy nghĩ điên rồ ấy càng ảo loạn đầu óc. 
Ánh mắt Lăng Tịnh dời sang phía hắn, gò má cô hơi ửng đỏ, hai tay theo phản xạ dâng lên che chắn trước ngực, giọng cô có chút hoang mang. 
- Tên biến thái này, anh nhìn ở đâu vậy hả? 
- Là em phơi ra đó chứ! Tôi không muốn nhìn cũng chẳng được. 
Mặc Vũ hơi nhếch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngang-trai/2715583/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.