Cuộc gọi kết thúc trong sự nghi hoặc và lo âu, Mặc Vũ đứng ngồi không yên, cuối cùng chỉ có thể lê lết thân xác tới tìm Lăng Tịnh. 
Hắn gõ cửa phòng Hàn Dã: 
- Anh Dã… mau mở cửa… 
Hàn Dã gấp gáp mở toang cửa, hắn ta chưa kịp định hình đã bị Mặc Vũ kéo đi. Theo bản năng phòng vệ, hắn ta liền chống chế lại rồi hỏi: 
- Có chuyện gì vậy? Chú muốn đi đâu? 
Mặc Vũ cũng không nói nhiều, lấy vội hai chiếc nón bảo hiểm treo trên tường, vứt sang cho Hàn Dã một cái, rồi gấp rút đội cái còn lại lên đầu. 
- Tới nhà An Tự Đan. Hai người họ đều đã uống say rồi, em sợ xảy ra chuyện. 
Hàn Dã một khi nghe thấy một ai nhắc tới ba chữ “An Tự Đan” đều sẽ nhảy lên đành đạch, hắn đập mạnh nón bảo hiểm xuống bàn, xoay lưng muốn rời đi. 
- Liên quan đếch gì đến tôi. Chú rảnh thì đi mà lo việc dư thừa, tôi đi ngủ đây. 
Mặc Vũ tức muốn phát điên, hắn liền túm lấy cổ áo Hàn Dã kéo lại. 
- Anh thật sự không quan tâm ư? 
Trong ánh mắt lạnh lùng của Hàn Dã ẩn hiện một tia phân vân, sắc mặt cũng nửa lưng chừng khó đoán. 
- Không rảnh. 
Hung hăng kéo mạnh Hàn Dã lùi lại gần mình, Mặc Vũ cao giọng đe doạ: 
- Nếu như cô ấy không tỉnh táo mà nhảy lầu hay cắt tay tự tử thì sao? Người say không còn tỉnh táo để ý thức được việc mình đang làm đâu! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngang-trai/2715548/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.