Hai chân Lăng Tịnh tê rần như có hàng nghìn con kiến châm chích bên trong đó, luội dần đi, rồi gục xuống lúc nào cũng chẳng hay. 
Mặc Vũ hai mắt sáng rực như đuốc lửa, hắn đương định nhào tới đỡ cô dậy thì chuông điện thoại reo lên. Hắn đành dừng bước, nhấc máy: 
- Tốt nhất là có chuyện quan trọng. 
Đầu giây bên kia vọng lại chất giọng nam trầm, thanh âm có chút loạn nhịp: 
- Đã điều tra ra hung thủ giết hại cha chú năm xưa rồi. 
Hai chân Mặc Vũ đứng lại hẳn, hai mắt hắn mở to hết mức, giống như sững sờ, lại có chút kinh ngạc. 
- Là ai? 
Hàn Dã há hốc miệng mất nửa ngày cũng không thể nào thốt được nên lời, cổ họng nghẹn ứ như có bàn tay vô hình bóp chặt. 
- Là… là… 
Hắn quát lên thành tiếng: 
- Mẹ kiếp! Từ khi nào mà anh lại trở nên ấp a ấp úng như thế hả? 
Thở dài trong lòng, Hàn Dã nỉ non cất lời: 
- Lăng Diện! 
Dưới bầu trời xám xịt, những tia chớp chạy ngang qua như muốn xé toạc cả không gian, tản mây đen ùn ùn kéo đến, những hạt mưa lất phất rơi, ù ù bên máng tai Mặc Vũ, khiến hắn cứ ngỡ là mình đã nghe nhầm. 
- Ai cơ? 
Hàn Dã nhắm chặt hai mắt, lòng nặng nề như mang vác tản đá nặng nghìn cân, nói trong sự chua xót: 
- Lăng Diện! 
Mặc Vũ lắc đầu lia lịa, hồn hắn như bị đánh bay khỏi xác. 
- Không thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngang-trai/2715546/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.