Đông năm đó đến sớm, gió bấc thổi lồng lộng, tuyết rơi phủ kín mặt đất, trắng xoá. 
Lăng Tịnh dựa đầu vào lòng Mặc Vũ, ngồi trầm ngâm trước khung cửa sổ, đưa mắt nhìn những cánh tuyết lất phất bay, tới những nhành cây đã sớm rụng lá trụi lơ trơ trọi. 
Thành phố dạo gần đây xảy ra nhiều biến đổi lớn, thế lực Lăng gia bắt tay cùng cảnh sát đang ra sức truy quét xã hội đen, quyết không trừa lại tàn dư của bất cứ băng đản nào. Là người ở giữa, cả Lăng Tịnh lẫn Mặc Vũ đều trở nên khó xử, càng lúc càng u uất, ít nói, dẫu rằng thân xác vẫn còn bên nhau, nhưng thần trí đã sớm rời đi nơi khác. 
Trong lòng họ hiểu rõ, rồi sẽ tới ngày, Lăng Diện và Nhị Lang đối đầu nhau, đó là điều không thể nào tránh khỏi, sớm muộn gì cũng phải đối diện. Chỉ là, ân oán đời trước, tại sao lại đổ lên người đời sau? 
Cả hắn và cô đều là người vô tội, thậm chí chỉ vì chữ tình mà buông bỏ chữ hận, vậy mà số phận một lần nữa đẩy họ tới bước đường cùng. 
Ngõ cụt đêm khuya… 
Sau một hồi chuông di động vang lên, Mặc Vũ liền nhấc máy, hắn không nói gì, chỉ thấy sắc mặt hắn từ từ đen lại như hòn than nguội, bàn tay hắn run rẩy bóp chặt lấy di động, vô thức rơi tự do xuống. Hai mắt hắn mở to hơn so với người bình thường, đần người, khoé mi lưng tròng như dòng sông lững lờ. Hắn quắt sang nhìn Lăng Tịnh đang ngủ say trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngang-trai/2715523/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.