Nỗi đau từng cơn giằng xéo tâm can hắn, khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên. Mà những ngày này, An Tự Đan cũng chẳng dám rời đi nửa bước, cô dành hầu hết thời gian để canh chừng hai người đàn ông, sợ họ trong lúc nóng giận sẽ làm nên những chuyện điên rồ.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, chuyện cần tới rồi sẽ tới, người muốn đi có giữ cũng chẳng được.
Trong một đêm mưa bão, sau khi Hàn Dã và An Tự Đan giật mình tỉnh dậy, tìm khắp các ngóc ngách trong nhà đều chẳng thấy Mặc Vũ đâu, cửa chính cũng đã bị hắn khoá ngoài, không cách gì ra được.
Hàn Dã hai tay ôm lấy đầu, giận dữ hét lớn, hừng hực đạp mạnh lên tường.
- Dã! Em lo là… Vũ sẽ tới tìm Lăng Diện. Không được… em phải gọi cho Lăng Tịnh…
Không còn cách nào khác, An Tự Đan run rẩy lục tìm di động, gọi sang số Lăng Tịnh.
Đối phương vừa nhấc máy, chưa kịp nói gì, An Tự Đan liền nói xối xả:
- Tịnh! Mau quay về đi, nhanh lên, xảy ra chuyện rồi. Ba cậu truy sát băng đản của Mặc Vũ, giết chết đại ca hắn, giờ có lẽ… hắn đã tới Lăng gia báo thù rồi, và còn khoá cửa nhốt mình với Hàn Dã lại trong nhà, bọn mình không có cách nào ra được.
Lăng Tịnh không nói gì, chỉ vọng lại tiếng rớt tan tành của đồ vật, di động cũng chỉ còn lại tiếng gọi không hồi âm của An Tự Đan.
- Tịnh! Cậu có nghe mình nói không? Tịnh…!
Biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngang-trai/2715520/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.