Rời khỏi tập đoàn TIX trong tư thế thẫn thờ, Lăng Tịnh lững thững bước đi trên con phố quen thuộc, cô hoà mình vào trong dòng người đông đúc, ngước mắt nhìn xung quanh, giọt nước mắt tủi hờn vô thức rơi xuống, giam lỏng bản thân quá lâu, đến bây giờ cô mới bàng hoàng nhận ra, hoá ra xung quanh chỉ toàn là người lạ, đột nhiên cô cảm thấy lòng mình thật cô đơn. 
Cô trở về nhà khi trời đã tối hẳn, đi qua cửa, cô liền ngẩng đầu nhìn Châu Diệc Thần đang thấp thỏm chờ cô trước thềm. 
- Tịnh, em đi đâu thế? Anh tới cửa hàng cũng không tìm thấy em. 
Lăng Tịnh ủ dột đi về phía Châu Diệc Thần: 
- Em tới tập đoàn TIX bàn bạc việc hợp tác mở rộng kinh doanh. 
Châu Diệc Thần nhận thấy sắc mặt cô cực kỳ kém, liền nhíu mày hỏi: 
- Sao trông em có vẻ mệt mỏi thế? 
Cô xoay người, ngồi bệt xuống bậc tam cấp: 
- Em… gặp lại anh ấy rồi. 
Lòng bất an trồi lên dự cảm xấu, Châu Diệc Thần ngờ ngợ hỏi lại: 
- Ai… cơ…? 
Cụp sâu mi mắt, Lăng Tịnh nỉ non cất tiếng: 
- Mặc Vũ! À không, bây giờ anh ấy là Lịch Quý Nhiên. Chẳng trách bao năm qua cho dù em có cố tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy, hoá ra anh ấy đã đổi thân phận. 
Thở dài trong lòng, Châu Diệc Thần đau lòng đi tới đỡ Lăng Tịnh đứng dậy, nhưng cô chỉ cố chấp ngồi lì ở đó, làm sao cũng không chịu đứng lên, cứ thẫn thờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngang-trai/2715515/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.