Lịch Quý Nhiên ngượng ngùng vội đổi sang tư thế khác, sau đó chỉ tay về phía Lăng Tuyết: 
- Tình cờ gặp con gái em nên đưa nó tới. 
Lăng Tịnh bật người ngồi thẳng dậy, luống cuống vén mấy cọng tóc bù xù ra sau máng tai, chiếc áo trên vai cô cũng vì thế mà truột xuống đất, cô khom người nhặt lên, đặt vào tay hắn. 
- Cảm ơn. 
Hắn nhận lấy áo, trong lòng thổn thức một nỗi trống trải không tên. Hắn đã từng tưởng tượng ra nhiều cảnh tưởng sau khi gặp lại cô, cũng đã nghĩ xong xuôi sẽ nói câu gì đâu tiên, chỉ là, hắn thực sự không ngờ, thực tế lại khác xa so với tưởng tượng như thế! Cô gái đứng trước mặt hắn đây vừa quen thuộc vừa xa lạ, nếu là Lăng Tịnh của trước kia, chỉ cần thấy hắn xuất hiện sẽ kích động nhào tới ôm chầm lấy hắn, còn Lăng Tịnh của bây giờ đã trở nên cẩn trọng ít nói hẳn đi. Hắn đã từng là ngoại lệ của cô, nhưng hiện tại vị trí đó đã không dành cho hắn nữa rồi. 
- Em… vẫn ổn chứ? 
Bàn tay đang thu xếp hồ sơ của cô đột nhiên khựng lại, cô quay đầu nhìn hắn, nhếch môi cười nhạt một tiếng: 
- Anh thấy thế nào là ổn? Có một cô con gái cưng cùng một cửa hàng thời trang đủ nuôi sống mình, như thế theo anh có ổn hay không? 
Bao nhiêu năm qua, cuộc sống của cô hầu như chỉ xoay quanh Lăng Tuyết, dần dần khép cửa trái tim mình lại, cho dù có bao nhiêu vây cánh bao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngang-trai/2715513/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.