Hai người ăn xong thì Lưu Đông Khởi gọi taxi đưa Hà Như về khách sạn Shangri-la.
Ở bên ngoài khách sạn, hai người chẳng nói chẳng rằng, đứng một hồi lâu, Hà Như cười, nói: “Đã trễ rồi, ngày mai anh còn có việc bận, anh nên về nghỉ sớm đi.” Nói xong, cô quay người đi vào khách sạn.
Lưu Đông Khởi nhìn thấy cô đi mà lòng cảm thấy buồn bã thất vọng.
Về phòng, Hà Như đi tắm, sau đó vẫn như thường lệ cô rót một ly rượu nho đỏ và đến ngồi ở ghế sa lông.
Lúc nãy ở tiệm ăn, khi nghe Lưu Đông Khởi nói phải đi xem mặt cô học trò cũ của mẹ anh, trong lòng cô chợt có một cảm giác thật kỳ lạ. Cô nói cô đã đoán Lưu Đông Khởi lần này về nước là để xem mặt, thực ra đó chỉ là suy đoán mà thôi, chứ không phải là theo trực giác của cô.
Thực ra, trong lòng cô thực sự rất muốn biết Lưu Đông Khởi có thích cô hay không. Vì vậy, khi Lưu Đông Khởi hỏi ý kiến của cô, cô đã dối lòng mình, bảo anh nên đi gặp cô gái đó. Nếu đúng như vậy thì cuộc gặp mặt giữa Lưu Đông Khởi và cô họ Tôn kia chỉ là một sự đùa giỡn. Còn nếu không thì là anh đang bỡn cợt tình cảm của một người con gái.
Mình đã qua cái thời yêu đương từ lâu rồi, tội gì phải buồn vì mấy chuyện nhỏ nhặt này. Cô vừa nghĩ vừa uống hết ly rượu, sau đó leo lên giường ngủ. Trong lúc mơ màng, cô dường như nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-mau-hoa-anh-tuc/3252543/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.