Chuyến máy bay của hãng hàng không Phương Đông mà Lưu Đông Khởi đi hơn 5 giờ, sáng ngày 25 giờ Bắc Kinh, thì đến sân bay Phố Đông ở Thượng Hải. Anh kéo hai va li lớn ra khỏi sân bay và đón một chiếc taxi, bảo người tài xế chở anh đến khách sạn Tân Giang ở phía Đông.
Trên đường đi, người tài xế vừa lái xe, vừa nhiệt tình trò chuyện với anh. Người tài xế kể cho anh những thay đổi ở Thượng Hải trong những năm vừa qua. Người tài xế hỏi anh đã bao lâu rồi chưa về Thượng Hải, Lưu Đông Khởi nói anh đã xa Thượng Hải tám năm. Anh nói: “Thượng Hải đã thay đổi quá nhiều, nếu cho tôi tự đi một mình thì chắc là lạc mất.”
Người tài xế cười và nói: “Cũng đâu đến nỗi đó. Nhưng đã ngồi trên xe tôi rồi thì anh cứ yên tâm.”
Người tài xế đã chở Lưu Đông Khởi đến khách sạn Tân Giang.
Lưu Đông Khởi mở cửa phòng và đặt hành lý xuống. Anh vội vã đi tắm rồi sau đó trèo lên giường. Đã hơn hai mươi tiếng qua anh không hề chợp mắt. Anh có thói quen là hễ đi đâu, dù là đi máy bay, đi tàu thủy hay đi xe lửa, cũng không bao giờ chợp mắt được, bởi vậy anh sợ nhất là đi xa, nó như một cực hình. Lúc này, anh vừa đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Anh ngủ một mạch cho đến 4 giờ chiều.
Thức dậy, anh ra bên ngoài ăn, sau đó trở về phòng gọi điện thoại về nhà anh ở Cầm Đảo phía Nam tỉnh Phúc Kiến. Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-mau-hoa-anh-tuc/3252542/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.