Hết giờ ăn trưa cô và anh đều trở lại làm việc của mình, anh tiếp tục xem lại hồ sơ bệnh án, đến giờ tan làm anh dự định sẽ về nhà sớm để cùng cô nấu cơm nhưng lại có bệnh nhân cần phẩu thuật gắp anh chỉ đành lỡ hẹn với cô.
Cô sau khi tan làm như mọi hôm đều chờ anh đến đón nhưng hôm nay đã trễ như vậy anh vẫn chưa đến đón cô có chút sốt ruột nhưng cô cũng hiểu cho tính chất công việc của anh nên cũng tự bắt taxi về nhà
Về đến nhà đã hơn 7 giờ rưỡi tối, cô tắm rửa xong xuôi hết thì bắt đầu nấu cơm để chờ anh về cùng ăn, nhưng chờ mãi từ 8 giờ đến 10 giờ hơn anh vẫn chưa về, cô đã vô cùng sốt ruột dự định bắt xe đến bệnh viện xem tình hình thì đã nghe thấy tiếng mở khoá cửa, anh mệt mỏi sau 5 tiếng phẫu thuật vừa vào đến nhà đã nằm phịch xuống ghế sopha nghỉ ngơi
" Anh về rồi sao ! anh đã ăn cơm tối chưa ! để em đi hâm nóng cơm lại cho anh ăn nhé " Cô nói một tràng làm anh nhất thời hơi cáo giận
" Anh đang mệt lắm ! không ăn đâu " anh trả lời bằng chất giọng khó chịu xen lẫn chút mệt mỏi
Nhận được phản ứng khó chịu của anh cô cảm thấy chạnh lòng, cô biết anh vừa về nên vô cùng mệt cô chỉ muốn quan tâm anh nhưng anh có cần tỏ ra khó chịu như thế không
Dường như biết mình lỡ lời nên anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-la-vi-dang-chocolate-la-vi-ngot/2742433/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.